Chương 4: (Vô Đề)

Bước vào nhà vệ sinh công cộng, Lục Thính An mới hiểu lời bàn tán của người ngoài vẫn còn nhẹ nhàng lắm, cách c.h.ế. t của Chu Uyển Hỉ không chỉ thê thảm, mà là kinh hoàng đến mức không thể hình dung.

Nếu so với ánh hào quang rực rỡ của cô ta khi còn sống, thì cái xác bị đối xử thế này đúng là quá tàn nhẫn, quá nhếch nhác.

Bình Nam Lĩnh là khu giáp ranh của Cảng Thành, đường phố ở đây vừa cũ vừa chật hẹp, mọi thứ đều bừa bộn. Nhà vệ sinh công cộng nơi xảy ra án mạng thì sàn nhà bám một lớp dày chất bẩn đen xì, mùi hôi nồng nặc đến muốn ngạt thở.

Thi thể của Chu Uyển Hỉ bị vứt trong gian thứ hai của khu vệ sinh nam. Cô ta dựa lưng vào tường, hai chân dạng ra, vẫn mặc chiếc sườn xám bó sát đầu gối bị bẻ quặt lại theo một tư thế hết sức bất thường.

Nhìn qua thì trông như đang ngồi rất vững, suốt cả thời gian dài không hề ngã nghiêng, mà mặt lại thẳng tắp hướng về phía cửa.

Điều đáng sợ nhất là phần cổ và đầu đã bị chặt lìa. Vai nhô cao lên, m.á. u thịt lẫn lộn, từ chỗ vết cắt còn thấy cả xương trắng lộ ra rợn người…

Phó Dịch Vinh không chịu nổi, quay đầu tránh đi:

"Rốt cuộc là ai mà ra tay độc ác đến thế? Dù có thù hận gì thì cũng đâu đến mức hành hạ người ta thành ra như vậy…

"Anh ta vốn cũng là khách quen của Bách Hối Môn, từng nhiều lần thấy Chu Uyển Hỉ biểu diễn trên sân khấu ở phòng khiêu vũ. Dù không có mối liên hệ riêng tư gì, nhưng giờ thấy cô c.h.ế. t thảm đến vậy, trong lòng cũng cảm thấy tiếc thương. Cố Ứng Châu vẫn bình tĩnh quét mắt nhìn khắp hiện trường, sau đó xắn ống quần bước vào gian vệ sinh, cẩn thận tránh khỏi t.h. i t.h. ể rồi ngồi xổm xuống."Pháp y và đội xét nghiệm dấu vết bao giờ đến?

"anh hỏi. Phó Dịch Vinh đáp:"Vừa mới được thông báo, còn phải chờ một lúc.

"Tuy chưa có đội pháp y, nhưng người của đội trọng án cũng từng học hỏi nhiều thứ từ họ. Phó Dịch Vinh bắt đầu lục tìm dấu vết có thể bị bỏ sót. Vừa quay đầu lại thì thấy Lục Thính An vẫn đứng ở xa, nhíu mày tỏ vẻ chán ghét như thể không chịu nổi mùi hôi. Trong lòng Phó Dịch Vinh bực bội mắng thầm: Đồ vô dụng! rồi gắt lên:"Lục thiếu gia mà sợ vậy thì vào làm gì, đến đây chỉ vướng tay vướng chân!"

Lục Thính An không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, thản nhiên nói:

"Anh nên lo xử lý cái thứ trước mặt mình kìa."

"Cái gì—

"Phó Dịch Vinh còn chưa nói xong, đã cúi xuống thấy ngay… một bãi phân khô nằm yên lặng ngay bên chân mình. Khô quắt, vàng nhợt. Là… phân thật."Cái quái gì?! Ai mà vô ý thức đến thế! Vào nhà vệ sinh rồi mà không biết xả hố sao?!"

Lục Thính An đứng ở vị trí xa nhất, lạnh nhạt lên tiếng:

"Sếp Phó phá án cũng qua loa thế à? Anh có chắc cái đó không phải dấu vết hung thủ cố tình để lại để đánh lạc hướng không?

"Mặt Phó Dịch Vinh đông cứng. Mà… cũng đúng. Là cảnh sát trọng án, anh không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Nhưng vấn đề là… đó là phân! Anh còn đang lưỡng lự không biết nên xử lý thế nào thì một người đàn ông gầy gò, hơn ba mươi tuổi, bước run rẩy tới gần:"Sếp!

Tôi không phải hung thủ!

"Người đàn ông vóc dáng thấp bé, vừa bị dẫn vào hiện trường đã cúi gằm mặt, không dám nhìn sang chỗ thi thể. Phó Dịch Vinh sắc mặt nghiêm lại:"Anh là ai?"

"Tôi là người báo án."

"Giọng anh không giống người Cảng Thành."

Bị nhìn bằng ánh mắt như thẩm vấn, người đàn ông sợ đến chân run bần bật, lập tức khai hết:

"Tôi đến Cảng Thành kiếm sống từ 5 năm trước, mở tiệm sách nhỏ ở đầu phố Bình Nam. Sếp có thể đi hỏi, dân quanh đây ai cũng biết tôi! Ngày thường tôi mở tiệm lúc 8 giờ sáng, hôm nay dậy sớm nên rảnh, đến sớm một chút. Tôi… tôi bị đau bao tử, vừa uống sữa vào là bụng cồn cào, tôi chỉ vào đi vệ sinh thôi! Ai ngờ vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đó…"

Nói đến đây, người đàn ông càng nói càng hoảng:

"Tôi không phải là người vô ý thức đâu! Lại càng không phải hung thủ!"

Đám người đứng gần nghe thấy thế liền bật cười:

"A Võ vẫn nhát gan như xưa, tên thì oai chứ người thì mềm như bún."

"Sáng sớm thấy t.h. i t.h. ể ai mà chả sợ. A Võ g.i.ế. c gà còn không dám, làm gì có chuyện g.i.ế. c người!

"Đúng là chưa thấy t.h. i t.h. ể mà đã muốn ngất xỉu rồi. Trước kia, A Võ ghét nhất bị người khác cười nhạo. Nhưng giờ gặp chuyện như thế này, mấy câu cười đùa của hàng xóm lại trở thành cái phao cứu mạng cho anh ta. Trong gian vệ sinh, Cố Ứng Châu đã đứng dậy, cởi bao tay. Anh không phải pháp y nên không trực tiếp chạm vào thi thể, nhưng từ các dấu hiệu trên bề mặt t.h. i t.h. ể như vết tụ m.á. u và mức độ co cứng, anh vẫn có thể rút ra một số thông tin hữu ích."Nhìn vết tụ m.á. u di chuyển, nạn nhân đã c.h.ế. t ít nhất 10 tiếng. Cơ thể vẫn còn cứng còng, chưa bước vào giai đoạn mềm lại, chứng tỏ thời gian tử vong chưa quá dài." Cố Ứng Châu nhìn sang Phó Dịch Vinh, nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!