Chương 39: (Vô Đề)

Nguyên Lãng Tân Thôn nằm ở vùng Tây Bắc của Cảng Thành, cách vài cây số bên ngoài thôn là bãi biển. Mảnh đất này vừa có núi vừa có biển, nghe đồn sắp có nhân vật lớn muốn mua lại để phát triển thành khu du lịch nổi tiếng.

Cố Ứng Châu đã để ý đến khu vực này từ mấy năm trước, khi còn chưa được thăng chức làm Tổ trưởng Tổ Trọng Án. Lúc đó, khu Nguyên Lãng liên tiếp xảy ra các vụ mất tích của những cô gái trẻ. Có người còn nặc danh tố cáo rằng từng thấy giao dịch ma túy diễn ra trong một nhà xưởng bỏ hoang gần đó.

Hồi ấy anh không có quyền can thiệp. Đến khi có chức có quyền muốn quay lại điều tra thì phát hiện những vụ án kia… chẳng hề được lưu vào hồ sơ. Tất cả thông tin tố cáo đều biến mất. Cấp trên lại kết luận rằng đó là tin báo sai, không có thật.

Chuyện cũ kéo dài không có lời giải, Cố Ứng Châu tuy không canh cánh trong lòng, nhưng vẫn luôn nghi ngờ.

Vậy nên khi nghe Thái Dư Lâm nói nhà mình ở Nguyên Lãng Tân Thôn, anh lập tức quyết định đích thân đến xem, dù người mất tích lần này là một cụ bà gần 60 tuổi, không giống với những vụ án năm xưa.

Xe chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến Nguyên Lãng Tân Thôn.

Nơi này có đồng ruộng, có đường lớn, hai bên là những ngôi nhà kiểu Tây hai tầng sắp xếp khá ngăn nắp. Nhà ở đã có hơn hai mươi năm tuổi đời, nhưng bù lại, không gian yên tĩnh, thoáng đãng.

Người dân ở đây trông có vẻ thân thiện, lễ phép.

"Sếp, bên này!

"Thái Dư Lâm cùng nhóm của Hồ Trấn tới trước khoảng một phút. Anh đứng trước cửa nhà vẫy tay từ xa. Khi xe của Cố Ứng Châu dừng lại, anh nhanh chân bước tới mở cửa sau. Không may lại mở đúng cửa chỗ Phó Dịch Vinh, người đang sa sầm mặt mày mà bước xuống, chẳng hề cảm kích. Tình hình nhà họ Thái dường như đã được hàng xóm biết cả. Trong sân lúc này có vài bác gái đang tụ lại, vây quanh một người phụ nữ ngoài ba mươi đang ôm mặt khóc, ra sức an ủi. Lục Thính An đứng ngoài sân, nghe loáng thoáng những câu chuyện:"Đừng lo quá, mẹ cháu cũng chỉ là một bà già, có thể đi đâu được chứ? Biết đâu bận chuyện gì đó, không tiện báo.

Ở đây có Bồ Tát, có thần linh phù hộ, chắc chắn không sao đâu."

"Mà đúng là lạ, mẹ cháu chưa bao giờ đi xa, nhà ở Cảng Thành còn ai bà con không?"

Người phụ nữ kia trả lời gì đó, nhưng Lục Thính An không nghe rõ.

Cậu đứng yên quan sát toàn bộ sân nhỏ.

Sân không lớn, chừng chưa tới hai mươi mét vuông, nhưng mang đậm dấu vết cuộc sống sinh hoạt thường nhật.

Gần cổng có một bộ bàn đá và chiếc ghế gỗ dài, phía bên kia là hai khoảnh vườn nhỏ ngăn bằng hàng rào gỗ. Một bên trồng rau, bên kia là các loại hoa đủ màu sắc.

Ánh mắt Lục Thính An dừng lại thật lâu ở một bụi hoa tú cầu đang nở rộ.

Ánh hoàng hôn dịu nhẹ chiếu xuống khu vườn, khiến cả nơi này tràn đầy sức sống. Trên cánh hoa vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt, ánh lên tia sáng nhẹ nhàng.

Thái Dư Lâm vừa đi ngang qua đúng lúc thấy ánh mắt cậu đang chăm chú, liền hỏi:

"Sếp, có vấn đề gì sao?"

Lục Thính An mặt không biểu cảm, chuyên nghiệp trả lời:

"Cửa chính còn nguyên, không có dấu hiệu bị phá. Cây cối trong vườn không bị dẫm đạp, loại trừ khả năng có người trèo tường. Hai ngày nay không có ai lạ vào nhà anh. Nhưng tôi có một câu hỏi hoa cỏ này ai chăm sóc?"

Thái Dư Lâm liếc mắt nhìn, đáp:

"Là cha tôi. Ông đã nghỉ hưu, rảnh rỗi thì thích trồng hoa chăm cây."

Lục Thính An lại hỏi:

"Mẹ anh mất tích, ông thật sự rất lo lắng?"

Thái Dư Lâm cau mày:

"Sếp, câu này là ý gì? Bố mẹ tôi kết hôn 40 năm, tình cảm luôn tốt. Đây là lần đầu tiên mẹ tôi mất liên lạc suốt hai ngày, còn ai lo hơn ông ấy? Ông ấy ăn không nổi, bây giờ còn đang nằm trong phòng!"

Lục Thính An nhẹ gật đầu, tỏ vẻ xin lỗi:

"Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ hỏi theo quy trình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!