Chương 37: (Vô Đề)

33

Văn phòng của Đôn đốc, Lục Thính An được đối đãi như một vị khách quý.

Cậu ngồi trên chiếc ghế da mềm mại, bên tay còn được đặt sẵn một ly trà thơm phức, hương trà lan tỏa khắp phòng, thanh tao dễ chịu.

Kha Ngạn Đống mỉm cười niềm nở:

"Tiểu Lục, uống thử trà đi."

Lục Thính An nhẹ hít một hơi, hương thơm cao cấp và dịu dàng, như thể cả người đang được gió xuân bao bọc, mang theo cảm giác ngọt ngào của mối tình đầu vậy.

"Trà ngon.

"cậu khen. Chỉ là… cậu lại không uống. Trà Bạch Hào Ngân Châm được pha ra, trong nước trà lấp lánh những sợi tơ trà tinh tế, hương vị thuần ngọt. Nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy có điều gì đó gợn lên, giống như đang uống nước pha từ đào đóng hộp. Kiếp trước, cũng có người từng pha loại trà này cho cậu, là một cấp trên. Khi đó, vị kia cười mỉa:"Cậu đúng là heo rừng, có trà ngon mà không biết thưởng thức."

"Đôn đốc, có chuyện gì thì cứ nói thẳng." Lục Thính An liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, không hề khách khí mà thúc giục.

Theo bản năng, Kha Ngạn Đống liếc sang phía Cố Ứng Châu, âm thầm nháy mắt.

Cố Ứng Châu vắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào bàn làm việc. Sau khi tiếp nhận tín hiệu kia, không những không nói gì mà còn làm bộ không liên quan, quay đầu sang hướng khác.

Bất đắc dĩ, Kha Ngạn Đống đành phải tự mình đối mặt với vị thiếu gia Lục gia trong lời đồn này.

Ông ta đổi sang một vẻ mặt thân thiện và ấm áp:

"Tiểu Lục à, ở sở cảnh sát đến giờ đã quen chưa? Nghe Cố Ứng Châu nói, vụ án Trần Thời Hữu lần này có thể phá được thuận lợi như thế cũng nhờ cậu, nếu để thêm vài ngày nữa, t.h. i t.h. ể hư thối nghiêm trọng thì mấy dấu vết kia cũng không còn. Tôi quyết định, vụ này ghi công đầu cho cậu."

Giọng nói đầy cảm xúc của Kha Ngạn Đống, nhưng trên mặt Lục Thính An chỉ giữ một nụ cười nhạt, hoàn toàn không có chút xúc động nào.

"Là thế này, Cố đội trưởng cũng thấy cậu phá liền hai vụ liền, chúng tôi nhất trí cho rằng cậu có năng lực điều tra vượt trội hơn người thường, trực giác với tội phạm cũng rất nhạy bén." Lần cuối cùng có người được khen ngợi thế này là Cố Ứng Châu lúc còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát.

Kha Ngạn Đống nghe Cố Ứng Châu nhắc đến năng lực của Lục Thính An thì ăng

-ten dò thiên tài của ông ta lập tức bật sóng. Trước đây chính ông là người nâng đỡ Cố Ứng Châu lên vị trí hiện tại. Nếu bây giờ lại thêm một Lục Thính An, thì trong tay ông chẳng phải toàn nhân tài hay sao?

Những năm gần đây, phó đôn đốc vẫn không thật sự phục ông ta. Tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng sau lưng nhiều lần âm thầm gây khó dễ. Kha Ngạn Đống chính là muốn đào tạo những người dưới tay mình thành thần thám như Cố Ứng Châu, để cho phó đôn đốc không thể trở mình.

Lục Thính An vẫn giữ nụ cười trên môi, làm như không hiểu: "Ý đôn đốc là gì?"

Kha Ngạn Đống cầm chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm: "Tôi hy vọng cậu có thể gia nhập Tổ Trọng Án.

"Lục Thính An nhướng nhẹ mi mắt. Kha Ngạn Đống nhân cơ hội bồi thêm:"Tiểu Lục à, mỗi năm có hàng trăm cảnh sát xin vào Tổ Trọng Án, nhưng Ứng Châu chưa từng vừa ý ai.

Chỉ có cậu là người đầu tiên mà cậu ấy nói là "nhìn là được"!"

"……

"Cố Ứng Châu đang nghịch chậu xương rồng thì dừng động tác lại, cây xương rồng bị kéo xuống, anh lập tức đổi tay cắm lại sang bên kia chậu sen đá. Lục Thính An không lên tiếng. Kha Ngạn Đống đành tiếp tục ra sức thuyết phục:"Ở Tổ Trọng Án, chức vụ và tiền đồ đều hoàn toàn khác với hậu cần. Lập công có thể tăng lương, có thể được khen thưởng, chỉ cần cậu chịu cố gắng, thăng chức là chuyện sớm muộn!"

Lục Thính An ngồi trên ghế da mềm mại, cảm nhận sự thoải mái dưới lưng. Cậu nghĩ, thăng chức tăng lương thì cũng chỉ như vậy, công việc có tốt so với cậu cũng chẳng đáng là bao.

Tăng lương?

Với tài sản bạc triệu của nhà họ Lục, lương ở sở cảnh sát của cậu còn không đủ chi phí mua nguyên liệu nấu ăn một tháng.

Vinh quang?

Nói cho thực tế, cậu là người đang chờ chết, sống được ngày nào hay ngày ấy, vinh quang chẳng thể kéo dài tuổi thọ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!