Sau khi Chu Thần khai nhận động cơ phạm tội và quá trình g.i.ế. c người, phía Hứa Hân Tuyết cũng thẳng thắn thú nhận việc mình đã tống tiền Chu Thần.
Ban đầu để ý đến Trần Thời Hữu, cô vẫn chỉ là một sinh viên nghèo. Vô tình nhìn thấy mẹ mình từ khu nhà cao cấp Giang Chu Vinh đi ra, trên tay xách theo không ít đồ, cô mới truy hỏi thì biết được mẹ đang làm giúp việc cho một gia đình giàu có, mà chủ nhà lại là một nam sinh trẻ tuổi.
Hứa Hân Tuyết bắt đầu âm thầm để ý đến căn hộ 413 ở đơn nguyên B, khu nhà 12. Cô vui mừng phát hiện chủ nhân căn hộ ấy chính là sinh viên Đại học Cảng Minh, còn là một anh chàng nghệ sĩ bảnh bao.
Cô nghĩ rằng cơ hội của mình đến rồi, nên sau khi nhập học liền tìm cách tiếp cận anh, cố ý bày tỏ sự hứng thú của mình. Nhưng Trần Thời Hữu lại luôn giữ thái độ dửng dưng, thậm chí còn thẳng thắn nói không có ý định yêu đương.
Điều đó khiến cô cảm thấy thất bại.
Trong các mối quan hệ nam nữ trước đây, tuy Hứa Hân Tuyết luôn khéo léo dẫn dắt các nam sinh tặng quà hay quan tâm mình, nhưng cô vẫn luôn là người giữ thế chủ động, là người quyết định bắt đầu hay kết thúc một mối quan hệ.
Còn kiểu lạnh lùng như Trần Thời Hữu, lại khiến cô khó lòng chấp nhận việc hạ thấp bản thân.
Dù vậy, cô vẫn không ngờ rằng Trần Thời Hữu lại để lại ảnh hưởng lớn đến mình như vậy, chính thái độ dửng dưng ấy khiến cô sinh ra chấp niệm, mỗi lần gặp lại anh đều không thể không nhìn theo anh.
Hơn một tháng trước, cô nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang và kính bước vào nhà Trần Thời Hữu. Vì lo lắng và tò mò, cô đã nán lại dưới lầu rất lâu, cuối cùng cũng thấy được cảnh hai người ôm nhau trong phòng làm việc… Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy trời đất sụp đổ.
Người nam sinh mà cô thương thầm hai năm hóa ra lại qua lại với giáo viên tâm lý của trường? Làm sao họ quen nhau? Chẳng lẽ đều có vấn đề về thần kinh?
Vô số cảm xúc tiêu cực dồn dập, cuối cùng Hứa Hân Tuyết đã làm ra chuyện mà cô ân hận cả đời, cô nhét một bức thư nặc danh vào khe cửa phòng tư vấn tâm lý. Hai ngày sau, cô nhận được khoản tiền bịt miệng đầu tiên từ Chu Thần, một vạn nhân dân tệ.
Loại chuyện như thế này giống như quả cầu tuyết, ban đầu chỉ là một khoản nhỏ, cô nghĩ mình sẽ dừng lại sau đó, nhưng thực tế là cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi bí mật ấy, cảm thấy nó đáng giá hơn chỉ một vạn.
Thế là cô tiếp tục lặp lại trò cũ, lần hai… rồi lần ba. Cô cũng đã đoán chắc rằng số tiền Chu Thần đưa đều đến từ Trần Thời Hữu. Nỗi không cam tâm vì yêu đơn phương suốt hai năm đã khiến cô cuối cùng làm ra chuyện tồi tệ cố ý chia rẽ họ.
Trong phòng thẩm vấn, sau khi nghe Du Thất Nhân trình bày động cơ g.i.ế. c người của Chu Thần, Hứa Hân Tuyết đôi mắt rưng rưng, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
"Em… sẽ bị ngồi tù sao?"
Cô nghẹn ngào, "Em không biết Chu Thần sẽ làm ra chuyện như vậy, em chỉ là, chỉ là cảm thấy giữa họ không thể nào có khả năng…"
Du Thất Nhân nhìn vẻ mặt sợ hãi hối hận của cô gái trẻ, thở dài một tiếng, không biết nên đồng cảm hay trách mắng cô.
Cô gái này đúng là đã từng trải qua một vài bất công khi còn nhỏ, mẹ cô cũng dạy dỗ không đúng cách, lại chẳng hề biết xử lý công bằng mọi chuyện. Nhưng điều đó cũng không thể trở thành lý do cho việc cô không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.
Thực ra, những gì cô làm trước đó đã rất thành công Điền La Trung cho cô rất nhiều tiền và tình cảm. Dù cuối cùng không thành bà Điền, thì bạn trai đó cũng không đến nỗi bạc đãi cô. Cô căn bản không cần phải cố chấp mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.
Sau khi ghi chép lời khai xong, Du Thất Nhân bình thản nói:
"Chuyện giữa họ có hay không khả năng, không phải chuyện mà một người ngoài như cô có thể quyết định. Trong vụ g.i.ế. c người Trần Thời Hữu, cô chính là người châm ngòi. Mặt khác, tuy cô không trực tiếp tham gia g.i.ế. c người, nhưng số tiền cô tống tiền Chu Thần đã vượt quá sáu vạn, đây là hành vi phạm pháp."
Hứa Hân Tuyết run rẩy toàn thân:
"Tiền đó em chưa tiêu hết… Em có thể trả lại cho anh ta!"
Du Thất Nhân cau mày nhìn cô:
"Cô nghĩ hiện giờ anh ta còn cần số tiền đó sao? Hay cô cho rằng sau chuyện này, anh ta vẫn sẽ chấp nhận hòa giải với cô?
"Hiện tại, người mà Chu Thần hận nhất chính là Hứa Hân Tuyết kẻ đã khiến anh ta mất kiểm soát mọi cảm xúc. Một điều anh ta không đoán sai: người như Hứa Hân Tuyết, sống vì lợi ích, nếu họ thật sự chia tay, chuyện anh ta thích đàn ông sớm muộn gì cũng bị tiết lộ. Bi kịch này là điều khó tránh khỏi chỉ là kết cục quá mức thê lương. Rời khỏi phòng thẩm vấn, Du Thất Nhân đi thẳng lên tầng 3 tới Tổ 2 – chuyên án trọng điểm."Tiểu Võ, sếp Tằng có ở đây không?"
Cô bảo Tiểu Võ đi vào văn phòng Tổ 2 một chuyến, chẳng bao lâu sau, Tằng Diệc Tường liền bước ra với nụ cười tươi rói trên mặt.
"Perla à, có chuyện gì vậy?"
"Đây là bản ghi chép lời khai của Chu Thần và Hứa Hân Tuyết." Du Thất Nhân đưa hai bản ghi chép cho anh, "anh xem qua giúp, nếu có gì thiếu sót thì nói lại cho tôi, không có vấn đề gì thì ký tên xác nhận."
Nụ cười trên mặt Tằng Diệc Tường càng thêm rạng rỡ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!