Chương 359: (Vô Đề)

Điều này cũng chẳng có gì lạ. Từ giàu sang rơi xuống nghèo khó, quen sống ở Hoa Quỳnh Tiểu Viện, quen cảnh mỗi mùa đều có người mang quần áo mới tới tận nhà, cho dù rời khỏi vòng tròn sinh hoạt cũ, làm sao có thể nhịn được việc chi tiêu dè sẻn?

Huống chi Đỗ Ánh Lan còn dính tới ma túy. Dùng ma túy để tê liệt thần kinh, để mình lâng lâng như vẫn còn là kẻ giàu có ngày trước, thứ đó làm sao không lặng lẽ móc rỗng túi tiền của cô ta cho được.

"Nói như vậy, người duy nhất có quan hệ huyết thống với Đỗ Ánh Lan chính là Bùi Hoành Lịch." Kết quả là hai người đó, trùng hợp đến mức cùng nằm trong một phòng pháp y. "Còn bạn bè thì sao? Đỗ Ánh Lan đâu phải kiểu ở lì trong nhà, cô ta thường chơi với ai?"

Ánh mắt Cố Ứng Châu dừng lại trên ghế sofa vài giây, rồi đi về phía đó.

"Khi thật sự không còn nguồn thu, cô ta tìm một công việc ở thẩm mỹ viện, làm nhân viên kinh doanh."

Trong mắt Lục Thính An lóe lên tia hiểu ra.

Khi còn được "kim ốc tàng kiều", việc Đỗ Ánh Lan làm nhiều nhất mỗi ngày có lẽ là chăm chút bản thân, tới spa, cửa hàng làm đẹp bảo dưỡng nhan sắc. Cô ta quen thuộc các hạng mục làm đẹp, lại từng lăn lộn ở hộp đêm khi còn trẻ, khả năng ăn nói hẳn không tệ. Công việc này đối với cô ta về sau có thể không mấy vẻ vang, nhưng cũng đủ để cuộc sống không chỉ toàn chi ra.

Chỉ là không biết, mỗi ngày khoác đồ hiệu, xách túi hàng hiệu ra ngoài, trong lòng cô ta có bao nhiêu phần không cam tâm.

Phát hiện Cố Ứng Châu đã đi tới cạnh ghế sofa, chăm chú nhìn vào một góc của tấm bọc sofa, ánh mắt Lục Thính An khựng lại, rồi cũng bước theo.

"Anh phát hiện ra gì à?"

Thời gian Đỗ Ánh Lan ở trong căn nhà này không lâu, mà cho dù có ở nhà thì e rằng cũng hiếm khi ngồi lên sofa. Vì thế bộ sofa mà bà chủ nhà mới thay vẫn còn rất mới, ấn xuống thấy cứng, hoàn toàn không giống những bộ sofa ở nhà cũ thường bị ngồi lún xuống như cái hố.

Không chỉ vậy, tấm vải dùng để bọc bảo vệ sofa cũng rất mới, ngoài dính chút bụi ra thì không có vết bẩn gì khác.

Lục Thính An để ý thấy, ở phía Cố Ứng Châu đang đứng tức là mặt trong sát lưng sofa phần bọc sofa lại bị nhét xuống dưới đệm.

Bình thường, loại bọc này sẽ không ai nhét dưới đệm cả. Người hay ngồi sẽ làm vải bị vò nhăn, mà đệm sofa thì lại nặng, mỗi ngày chỉnh lại là cả một phiền phức.

Hơn nữa cũng không hợp lý khi một bên bị nhét dưới đệm, còn bên kia lại buông thõng tự nhiên xuống mép sofa.

Cách giải thích duy nhất là: đệm sofa đã từng bị nhấc lên sau đó.

Nhưng Đỗ Ánh Lan bình thường ở nhà rất ít làm việc nhà, không có lý do gì vô cớ đi động vào đệm sofa.

Cố Ứng Châu nắm chặt một góc tấm bọc, dùng sức kéo mạnh, lôi nó ra ngoài. Sau đó anh nhìn Lục Thính An:

"Lại đây phụ một tay."

Lục Thính An không do dự, bước thẳng tới.

Cậu tưởng mình sẽ giúp Cố Ứng Châu nâng đệm sofa, hai người một trước một sau nhấc lên. Nhưng hóa ra, câu "phụ một tay" của Cố Ứng Châu lại không phải là muốn cậu dùng sức.

"Anh nâng, em kiểm tra bên dưới xem có gì khả nghi không."

"Chỉ kiểm tra thôi à?" Lục Thính An nhướng mày, "Cái này nặng lắm đấy."

Đệm sofa nhà này là nguyên một khối, nghĩa là Cố Ứng Châu không chỉ phải nhấc một đầu lên mà còn phải giữ thăng bằng cả bên kia. Không trách bây giờ nhiều nhà quen chia sofa thành hai ba khối, quả thật tiện hơn nhiều.

Suy nghĩ vài giây, Lục Thính An vẫn nói:

"Để em cùng làm với anh."

Vừa dứt lời đã bị Cố Ứng Châu từ chối:

"Không cần."

Lục Thính An kiên trì:

"Nó nặng thật đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!