Chương 353: (Vô Đề)

Sắc mặt Chung Thấm Trúc trầm xuống, hiếm khi lớn tiếng với Trần Hiểu Dĩnh:

"Cái ơn cho em đi học ấy, em định dùng cả đời để trả sao? Mỗi tháng em chỉ giữ lại vài trăm tệ tiền sinh hoạt, còn lại đều đưa cho nhà Hạ Tân Trình, như vậy vẫn chưa đủ à? Hiểu Dĩnh, đến bao giờ em mới hiểu, sống trên đời này em phải đặt bản thân mình lên trước. Huống chi em nghĩ em vẫn chưa trả hết ơn nghĩa đó sao? Chị đã giúp em trả rồi."

Trần Hiểu Dĩnh sững sờ, nhất thời không hiểu chị đang nói gì.

Cô chỉ liên tục xua tay:

"Chị Thấm Trúc, đó là chuyện của em, sao em có thể lấy tiền của chị được?"

Chung Thấm Trúc nhìn khuôn mặt cô, nhưng không giải thích thêm.

Thứ chị trả giúp, không phải tiền, mà là thứ khác.

Trần Hiểu Dĩnh do dự một lát, cuối cùng vẫn khéo léo đẩy tay Chung Thấm Trúc ra.

"Chị Thấm Trúc, em biết chị vì tốt cho em, nhưng chuyện này em không thể mặc kệ." Trần Hiểu Dĩnh bước nhanh tới cửa thay giày, vừa nói vừa nhân lúc Chung Thấm Trúc chưa kịp phản ứng đã kéo cửa ra.

"Nhiều năm nay, người nhà họ Hạ gần như đã thành người thân của em rồi. Mẹ của A Trình còn đang bệnh, cho dù anh ấy bị cảnh sát đưa đi, về tình về lý em cũng nên đến thăm bác gái. Hơn nữa, chị Thấm Trúc, tuy em không biết vì sao A Trình lại bị cảnh sát bắt, nhưng em tin anh ấy sẽ không làm chuyện xấu."

Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Chung Thấm Trúc nhất thời không nói nên lời.

Rất nhiều lúc, cô thấy sự ngây thơ của Trần Hiểu Dĩnh đáng yêu, khiến người ta không kìm được mà muốn bảo vệ, muốn quan tâm. Nhưng cũng có những lúc, chính sự ngây thơ ấy lại khiến cô bực bội.

Trần Hiểu Dĩnh chỉ biết bản tính Hạ Tân Trình không xấu, chủ quan tin rằng anh không thể làm ra những chuyện phạm pháp. Nhưng g.i.ế. c người chẳng lẽ là bản tính của anh ta sao? Đó vốn là thù hận không thể hóa giải giữa nhà họ Hạ và nhà họ Bùi.

Chính cô đã dụ Bùi Hoành Lịch lên tầng bốn, tận mắt nhìn Hạ Tân Trình rút d.a. o đ.â. m vào n.g.ự. c hắn. Chính cô cùng Hạ Tân Trình ném xác xuống dưới lầu. Lẽ nào những gì cô tận mắt chứng kiến lại không bằng một câu "em tin anh ấy" của Trần Hiểu Dĩnh?

Chung Thấm Trúc suýt chút nữa đã nảy ra ý nghĩ để mặc cô đi, cùng lắm thì bị cảnh sát bắt. Nhưng nghĩ đến hơn nửa năm sống chung, những ngày tháng ấm áp ấy, cô lại không nỡ.

Cô vừa định mở miệng thì chợt thấy ngoài hành lang, trên bức tường đối diện cửa, hai cái bóng dần hiện rõ, càng lúc càng cao, càng lúc càng gần.

Khi hai gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt, bàn tay buông thõng bên người Chung Thấm Trúc siết chặt lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Cảnh sát tới rồi.

Nhanh hơn cô tưởng rất nhiều, đến mức không cho cô lấy một giây chuẩn bị.

……

Lục Thính An và Cố Ứng Châu cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Còn chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã có người mở ra.

Đứng trước cửa, Lục Thính An rất lịch sự, không xông vào trong. Cậu đứng thẳng bên ngoài như thể đến thăm nhà, chào hỏi:

"Cô Trần, cô Chung, hai người chuẩn bị ra ngoài à?"

Vừa thấy hai người họ, nỗi lo lắng bị Trần Hiểu Dĩnh kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng có chỗ trút ra.

Cô còn chưa kịp thay giày, đã vội vàng chạy tới trước mặt họ:

"Cảnh sát, tôi nghe nói các anh bắt A Trình rồi? Mẹ anh ấy đâu? Bà ấy là bệnh nhân liệt hai chân, không chịu nổi kích thích, các anh có thể cho tôi biết bà ấy đang ở đâu không?"

Ánh mắt Cố Ứng Châu lướt qua Trần Hiểu Dĩnh, mang theo ý vị sâu xa nhìn về phía Chung Thấm Trúc phía sau cô.

"Không ngờ tin tức của các cô cũng nhanh thật. Cảnh sát còn chưa công bố việc bắt Hạ Tân Trình, các cô đã biết rồi sao?"

Trong lòng Chung Thấm Trúc đ.á.n. h "thịch" một cái. Đối diện ánh mắt dò xét đầy áp lực của Cố Ứng Châu, cô ta chỉ thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra.

Lục Thính An thì ôn hòa hơn, quay sang Trần Hiểu Dĩnh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!