Chương 351: (Vô Đề)

"Đừng nói nữa!"

Giang Chiêu bật dậy, vỗ mạnh xuống bàn. Cảm xúc hoàn toàn bùng nổ.

"Mẹ làm những quyết định đó, mẹ từng hỏi con chưa? Con có nói là con muốn thừa kế công ty không?"

Diệp Kinh Thu bị cắt ngang giữa chừng, ngơ ngác nhìn anh:

"Giang Chiêu…"

"Trong mắt mẹ, con chưa từng là con trai mẹ." Giọng anh nghẹn lại, ánh mắt trống rỗng.

"Lúc Bùi Hoành Lịch còn sống, anh ta là niềm kiêu hãnh của mẹ. Anh ta c.h.ế. t rồi, mẹ lại đau lòng cho đứa con gái chưa từng gặp. Còn con… còn con, con chẳng là gì hết!"

Bùi Giang Chiêu không thể ở lại thêm giây nào nữa. Anh không muốn nhìn Diệp Kinh Thu. Anh xoay người bước nhanh về phía cửa.

Đi được vài bước, cơ thể anh khựng lại. Anh quay lại, bế lấy chiếc bình tro cốt trên bàn, ôm chặt vào ngực.

"Diệp Giang Niệm… đúng không? Chị ấy vô tội. Con sẽ làm theo ý mẹ, đưa chị ấy về chôn ở mộ tổ họ Diệp. Nhưng còn sản nghiệp của Bùi hay Diệp gia gì đó… con sẽ không quản. Nó từng được Bùi Hoành Lịch cứu sống thế nào, mẹ rõ hơn con. Con không làm được chuyện ấy, để nó thế nào thì thế ấy. Phá sản thì phá sản, không liên quan gì đến con."

"Giang Chiêu!"

Diệp Kinh Thu hoảng hốt bật dậy, muốn gọi với lại.

Diệp gia tuyệt đối không thể sụp đổ!

Năm đó là do chính bà chọn lầm người, chọn Bùi Phương Triều, gã đàn ông tâm địa như lang sói ấy, tưởng có thể đưa nhà họ Diệp tiến thêm một bước, nào ngờ lại rước sói vào nhà, hại cả dòng họ tan nát. Bây giờ bà muốn chuộc tội, mà cách duy nhất chính là để Bùi Giang Chiêu vực dậy công ty, đổi lại thành họ Diệp. Dù thế nào thì trong người nó cũng chảy dòng m.á. u của bà.

Bà gọi nó tới hôm nay là để nói chuyện gia đình. Bà tin rằng con trai có thể hiểu cho bà, có thể tiếp nhận. Nhưng nếu ngay cả Giang Chiêu cũng không nghe… vậy thì Diệp thị hoàn toàn xong rồi. Diệp gia phá sản… bà còn mặt mũi nào đi gặp cha đã mất?

"Giang Chiêu! Giang Chiêu!" Thấy anh không quay lại, Diệp Kinh Thu đứng bật dậy đuổi theo. "Con không thể như vậy! Con là hy vọng cuối cùng của nhà họ Diệp!"

Nam Cung Tư Uyển

Bà chạy nhanh, nhưng Giang Chiêu còn nhanh hơn. Anh kéo cửa mở ra và trực tiếp chặn bà lại bên trong khung cửa.

Tựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt Giang Chiêu khô khốc đến mức một giọt nước mắt cũng rơi không nổi.

Lý Sùng Dương và Lục Thính An đang đứng đợi bên ngoài.

Thấy anh đi ra nhanh như vậy, trên mặt hai người chẳng có chút ngạc nhiên nào.

"Xong rồi?" Lục Thính An bỏ vẻ lười nhác trước đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình tĩnh. "Anh biết được thứ mình muốn biết chưa?"

Bùi Giang Chiêu ôm chặt chiếc bình, đến mức như muốn ép nó hòa vào cơ thể mình.

Một lúc lâu, anh bật cười chua chát: "Cái gì cũng không quan trọng nữa."

Anh thật sự muốn biết chân tướng sao?

Thực ra, phần lớn chuyện Lục Thính An đã nói cho anh biết từ trước khi anh gặp Diệp Kinh Thu. Hơn nữa, có một chuyện anh còn không kể với Lục Thính An, hôm trước ở Tipsy, anh đã gặp Đỗ Ánh Lan, nên anh nghi ngờ thân phận Bùi Hoành Lịch từ rất sớm. Nhưng anh không dám truy cứu. Anh không chịu nổi hậu quả khi sự thật phơi bày, nên mới luôn lảng tránh.

Nếu biết ngày gặp Đỗ Ánh Lan sẽ dẫn đến t.h.ả. m kịch thế này, anh nhất định đã can thiệp sớm hơn.

Hôm nay anh đến… không phải để tìm sự thật. Mà để xem thái độ của Diệp Kinh Thu. Anh hy vọng bà ấy có thể thương anh một chút, dùng thân phận của một người mẹ nói với anh vài câu… rằng dù sau này bà không còn nữa, anh cũng phải sống cho t. ử tế.

Đáng tiếc, Diệp Kinh Thu không hiểu anh muốn gì. Những lời anh muốn nghe… cả đời này cũng không nghe được.

Giang Chiêu vỗ nhẹ chiếc bình trong tay, nở một nụ cười gượng gạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!