Chương 35: (Vô Đề)

Phó Dịch Vinh đi đầu, vừa định lên tiếng thì một hộp cơm tiện lợi liền bay thẳng tới!

"Chết tiệt!

"Anh rủa nhỏ, nhanh chóng né sang một bên, tránh được cú ném, nhưng canh trong hộp vẫn văng tung tóe khắp nơi, đôi giày của anh không tránh khỏi bị vấy bẩn. Ném hộp cơm xong, Chu Thần tranh thủ lúc Phó Dịch Vinh ngẩn người liền bật dậy lao ra cửa. Lục Thính An vừa lúc đứng chắn ngay cửa. Chu Thần nghiến răng, bước chân càng nhanh, tông thẳng vào vai Lục Thính An:"Tránh ra cho tao!

"Lục Thính An cảm thấy như bị một con bò húc thẳng vào, cả vai đau nhức, suýt nữa ngã nhào sang bên. Cố Ứng Châu vốn đã chuẩn bị lao theo, thấy Lục Thính An sắp đ.â. m vào cửa, liền vội vươn tay kéo cậu lại. Kết quả là… trán Lục Thính An không đập vào cửa mà lại đập ngay vào n.g.ự. c của Cố Ứng Châu."Ai da…

"Cậu rên rỉ một tiếng, thử xoa xoa trán. Thật sự rất đau."Cậu không sao chứ?

"Cố Ứng Châu cúi xuống nhìn. Trán Lục Thính An vừa mới ma sát vào lớp vải áo của Cố Ứng Châu, ngay phần gần lông mày đã ửng đỏ, may mà không bị trầy da. Cậu che trán, lắc đầu, rồi chỉ tay ra cửa ý bảo. Cố Ứng Châu hiểu ý, lập tức lao ra đuổi theo. Trong phòng tư vấn, Phó Dịch Vinh đang cố sức lau sạch những vết canh văng tung tóe. Lau xong hộp cơm, anh bước tới, liếc nhìn trán Lục Thính An, rồi cố tình nhăn mặt bắt chước cậu, nhe răng trợn mắt để lộ cả hàm răng trắng. Lục Thính An mặt không biểu cảm, nắm chặt nắm tay:"Nếu không cần nữa thì tôi gõ cho rụng hết bây giờ."

Phó Dịch Vinh lập tức rụt miệng lại.

"Nha nhạy cảm quá! Tôi để nó ra ngoài hóng mát thôi."

Chu Thần là một người đàn ông khá gầy, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo kính không độ. Suốt ngày ngồi lì trong văn phòng nên thể lực rất kém. Dù chỉ chậm hơn nửa phút khi chạy khỏi phòng, anh ta vẫn bị Cố Ứng Châu đuổi kịp khi vừa tới tầng hai.

Cố Ứng Châu, người từng là hạng nhất về thể lực khi còn ở trường cảnh sát, leo cầu thang như bay, chỉ cần một tay bám lan can.

Chu Thần bị anh đạp một cú, té lăn lộn như chó ăn bùn ngay tại chiếu nghỉ giữa cầu thang. Khi bị khóa tay giải đi, mặt mũi nhăn nhó, eo đau đến mức đứng không nổi.

Tại đồn cảnh sát, vừa rồi còn mạnh như trâu, bây giờ Chu Thần lập tức biến thành một con gà ngoan ngoãn. Hai tay bị còng, ngồi trên ghế thẩm vấn, cúi gằm đầu. Dù Hồ Trấn hay Du Thất Nhân tra hỏi thế nào, anh ta vẫn không hé một lời.

Hồ Trấn tức muốn c.h.ế. t vì thái độ bất hợp tác, gõ mạnh cây bút lên mặt bàn:

"Chu Thần! Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng phạm tội của anh! Cảnh sát đã tìm thấy gạt tàn thuốc anh dùng để đánh Trần Thời Hữu trong phòng ngủ của anh, áo khoác trong tủ quần áo cũng chưa giặt sạch, chỉ cần phun luminol là thấy phản ứng máu. Hứa Hân Tuyết cũng đã khai chiếc đồng hồ dính m.á. u là do anh tặng. Anh còn gì để nói?"

Chu Thần chán đến mức bắt đầu gãi móng tay:

"Các người đã điều tra được hết rồi, tôi còn gì để nói nữa?"

Hồ Trấn gầm lên:

"Tại sao anh lại g.i.ế. c Trần Thời Hữu? Quan hệ giữa anh và Hứa Hân Tuyết là gì?!

"Nghe đến tên Hứa Hân Tuyết, các ngón tay của Chu Thần theo bản năng co lại, gương mặt vốn thanh tú thoáng hiện lên nét tàn nhẫn. Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra mình đã sa lưới, không làm gì được nữa, nên bật cười, ngả người ra sau ghế:"Giết người cùng lắm thì đầu lìa khỏi cổ. Trần Thời Hữu đáng chết. Còn con đàn bà Hứa Hân Tuyết kia, điều tôi hối hận nhất chính là không g.i.ế. c luôn ả ta.

"Lửa giận bốc lên trong mắt Hồ Trấn, quai hàm siết chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc. Du Thất Nhân thấy vậy, biết Hồ Trấn đã lên cơn giận, liền nhẹ nhàng nói:"Trấn ca, anh ra ngoài nghỉ chút đi. Để em xử lý tiếp."

Hồ Trấn gật đầu:

"Gọi Tống Dương vào thay.

"Ra đến văn phòng, Hồ Trấn rót một ly nước, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng. Phó Dịch Vinh ló đầu ra:"Sao rồi Trấn ca, hắn chịu khai không?"

Hồ Trấn cười khẩy:

"Mồm cứng hơn vịt chết, tôi thật sự muốn khâu cái mồm nó lại, cho cả đời này khỏi mở miệng được nữa!"

"Ui da!" Phó Dịch Vinh giật mình. "Trấn ca à, câu đó giờ người ta không nói nữa đâu, anh là cảnh sát chứ không phải giang hồ nha!

"Hồ Trấn bực bội gãi đầu. Anh đương nhiên biết câu đó nghe không hay. Nếu không phải vì là cảnh sát, giờ này anh đã cạy miệng Chu Thần bằng xà beng rồi. Bác sĩ tâm lý quái gì chứ, cái ngữ đó cũng xứng sao? Lục Thính An đang ôm bình giữ nhiệt đi ngang qua phòng thẩm vấn thì gặp đúng lúc Cố Ứng Châu từ một phòng khác bước ra. Cậu tò mò hỏi:"Hứa Hân Tuyết khai gì chưa?"

Cố Ứng Châu cau mày:

"Vẫn chưa chịu nói gì. Có lẽ phải bắt đầu từ phía Chu Thần trước.

"Hứa Hân Tuyết rốt cuộc cũng không phải là phạm nhân, cô ấy không muốn nói, họ cũng không thể ép cung. Lục Thính An đối với kết quả này cũng không lấy làm bất ngờ:"Chu Thần cũng không chịu nói." Nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn đóng chặt, cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, "Tôi có thể vào nói chuyện với hắn vài câu không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!