Chương 349: (Vô Đề)

"Chị Thấm Trúc…" Trần Hiểu Dĩnh run run cầm tăm bông, không dám xuống tay, chỉ biết nhìn Thấm Trúc cầu cứu.

Chung Thấm Trúc vỗ vai cô ấy trấn an:

"Đưa đây cho chị."

Cô lấy tăm bông và chai sát trùng từ tay Trần Hiểu Dĩnh:

"Lấy đèn pin, chiếu vào miệng cô ấy. Với cả trên bàn trang điểm của chị có cái nhíp nhỏ, mang ra luôn."

Trần Hiểu Dĩnh lập tức chạy đi.

Chung Thấm Trúc không vội xử lý mà trước tiên đưa chai cồn cho Tần Cầm:

"Tráng miệng trước đi. Súc mạnh, nhổ ra cho sạch mảnh thủy tinh và bụi."

Tần Cầm đầu óc vẫn mơ hồ, nhưng tay lại làm theo bản năng, cầm chai rồi ngậm một ngụm.

Khi cồn tràn qua từng vết rách, nó thấm trực tiếp vào từng chỗ nứt ở đầu lưỡi đau buốt như hàng trăm cây kim cắm vào cùng lúc. Tần Cầm đau đến muốn ngã ngửa, cuối cùng bật ra một tiếng, phun toàn bộ chất lỏng ra sàn.

Chất lỏng uống vào trong suốt, nhưng khi nhổ ra đã biến thành màu hồng nhạt.

Tần Cầm cuối cùng cũng bị cơn đau kích thích, thần kinh hỗn loạn giật nảy lên. Đôi mắt mơ màng của cô ta chuyển sang Chung Thấm Trúc, nhìn chằm chằm mấy giây, rồi "òa" một tiếng khóc nức nở. Dọc đường về cô ta chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, vậy mà giờ phút này lại òa lên thành tiếng, nước mắt đầm đìa cuốn sạch lớp phấn lổn nhổn trên mặt.

Nghe động tĩnh, Trần Hiểu Dĩnh ôm đống đồ chạy ra, lo lắng nhìn sang Chung Thấm Trúc:

"Cô ấy… không sao chứ?"

Chung Thấm Trúc cười lạnh:

"Không sao."

Có thể có chuyện gì nữa? Chẳng qua là vừa đặt chân vào chỗ an toàn, liền bắt đầu thương thân trách phận, muốn nhặt lại chút tôn nghiêm bị vứt bỏ thôi. Nhưng khóc có ích gì? Khóc một trận, thương tích trên người sẽ tự lành? Hay có ai đó thương hại mà trả lại công bằng cho?

Không đâu. Hoàn toàn không. Khóc lóc chỉ là tiếng rên yếu ớt của kẻ thấp hèn.

"Đừng khóc." Chung Thấm Trúc hơi mất kiên nhẫn, đưa tay bịt miệng cô ta. "Giờ mới biết khóc sao? Khi có người dắt cô tới cái loại chỗ đó, chẳng lẽ không nghĩ sẽ có kết cục như hôm nay?"

Buổi "tụ họp" vừa rồi đâu phải thương thảo hợp tác hay hoạt động giao lưu gì. Toàn bộ chỉ là một buổi ăn chơi tìm vui thuần túy. Tự bước chân vào những nơi đó, không phải ngay từ đầu đã chuẩn bị tinh thần phải hy sinh sao? Ngay cả như cô – có chút tiếng tăm cuối cùng cũng chỉ là dùng thân thể mình để cố tranh thêm một đường sống.

Đã vậy rồi, giờ khóc lóc chỉ càng dư thừa.

Có lẽ Tần Cầm không hề nghĩ rằng, Chung Thấm Trúc vừa mới liều mạng kéo mình ra khỏi ổ sói, vậy mà đảo mắt đã dùng thái độ sắc lạnh này đối xử với cô ta.

Tiếng khóc nghẹn lại. Tần Cầm ngẩn người, nước mắt lưng tròng, hoang mang nhìn Chung Thấm Trúc.

Chung Thấm Trúc nhíu mày, túm lấy chai cồn đặt vào tay cô ta:

"Đừng ngây ra. Thương thế trong miệng của cô, chậm một chút đều dễ nhiễm trùng. Tôi nhớ cô muốn debut làm ca sĩ phải không? Nếu còn muốn bước chân lên sân khấu, thì nghe lời tôi một chút."

Tần Cầm đương nhiên muốn. Thế là cô ta cố chịu đau, súc thêm mấy ngụm cồn. Kích thích lặp đi lặp lại khiến cả khoang miệng tê rát, nhưng ít ra không giống lúc nãy mỗi lần nức nở là lại cảm giác như có cát trong miệng, khó chịu đến mức phát run.

Đặt chai sát trùng xuống bàn, Tần Cầm cố dùng đầu lưỡi sưng phồng hỏi:

"Sao chị… lại giúp tôi?"

Chung Thấm Trúc đang tiêu độc cái nhíp Trần Hiểu Dĩnh mang ra, nghe câu đó, động tác hơi khựng lại.

"Chuyện đó quan trọng sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!