Chương 342: (Vô Đề)

Nếu nó muốn trả thù, quay sang "báo hiếu" mẹ ruột… Cả Hong Kong sẽ cười vào mặt bà. Đỗ Ánh Lan cũng sẽ đứng trước mặt bà mà sỉ nhục không ngừng. Không đời nào bà để chuyện đó xảy ra.

Dù chỉ vì Bùi Giang Chiêu, bà cũng phải giấu bí mật này xuống thật sâu. Bất kể Bùi Hoành Lịch thực sự là ai, chỉ cần để nó biết mình là con riêng, phản ứng đầu tiên chắc chắn là đề phòng người "em trai hợp pháp" kia. Nhất là với tính cách của nó, vì gia sản mà ra tay với Giang Chiêu hoàn toàn có khả năng. Thậm chí nó có thể âm thầm mua chuộc cổ đông khác, ép bà nhượng lại số cổ phần còn lại.

Diệp Kinh Thu quá hiểu "đứa con trai" kia. Địa vị của nó là bước lên bằng sự tàn nhẫn, nó tuyệt đối không nể bà dù chỉ một chút. Thế nên sau khi nghĩ kỹ, bà lập ra một kế hoạch từng bước một: trước tiên phải đưa Giang Chiêu vào công ty, để nó học dần chuyện kinh doanh, rồi từ từ leo lên tầng quản lý.

Nó là đứa thông minh, chỉ cần học xong, đứng được ở vị trí cao, lúc đó nói cho nó biết sự thật, nó sẽ có tư cách tranh với Hoành Lịch. Đến lúc ấy bà chuyển hết cổ phần cho nó, chắc chắn sẽ không để Bùi Hoành Lịch tiếp tục ung dung như bây giờ.

Bà đưa Bùi quản gia 500 nghìn, cũng chỉ để bịt miệng, tránh để lão vì chút tiền lẻ mà bán đứng tin tức cho Hoành Lịch.

Nhưng Diệp Kinh Thu không ngờ, bà còn chưa kịp làm gì, đã ngã gục trước khi "xuất sư". Bước đầu tiên trong kế hoạch đưa Giang Chiêu vào công ty… đã liên tục gặp trở ngại.

Trước đây, khi người nhà không muốn nó vào công ty, Giang Chiêu không vào, coi như cho anh trai cảm giác an toàn. Nhưng lần này nhắc đến chuyện đó lại bị từ chối hết lần này đến lần khác, Diệp Kinh Thu bắt đầu khó chịu. Bà đang trải đường cho nó, vậy mà nó không có chí tiến thủ, chẳng nghĩ gì cho tương lai, chỉ biết ăn chơi; chẳng lẽ phải đem cả cơ nghiệp nhà này hai tay dâng người ta?

Nam Cung Tư Uyển

Có lần, Diệp Kinh Thu tức đến mức suýt nói hết chân tướng. Nhưng không được. Đứa nhỏ này còn bốc đồng hơn cả bà từng nghĩ, tuyệt đối không thể cho nó biết.

Mỗi khi nghĩ đến đó, bà lại muốn quay về hai mươi năm trước mà đ.á.n. h c.h.ế. t chính mình khi ấy. Nếu năm đó bà không dung túng, con bà chắc chắn đã ưu tú hơn Hoành Lịch gấp trăm lần!

Giang Chiêu thì không tiến triển gì, Diệp Kinh Thu đành chuyển hướng sang Hoành Lịch. Giang Chiêu rất nghe lời nó, nếu nó chịu mở miệng, có khi lại được.

Nhưng bà không thể ngờ Hoành Lịch lại từ chối.

Nó nói Giang Chiêu chẳng có đầu óc kinh doanh; Bùi gia đã vận hành ổn định, không còn tài sản nào đủ cho em trai phá. Nó còn than mình quá bận, không có thời gian dọn hậu quả cho Giang Chiêu. Giang Chiêu còn chưa bước chân vào công ty, mà nó đã mặc định đó là một thằng vô dụng. Điều này không chỉ là xem thường Giang Chiêu mà còn là tát thẳng vào mặt bà.

Ai cũng có thể nói Giang Chiêu vô dụng, chỉ riêng Hoành Lịch là không được phép. Dựa vào đâu một đứa con riêng mà có được tất cả, rồi còn dùng thái độ bề trên để "dạy dỗ" người vì nó mà chịu đựng đủ thứ?

Nó còn hỏi bà có phải lo rằng sau khi nó kết hôn sẽ mặc kệ Giang Chiêu hay không. Bà không nói gì, nó liền thề thốt: nó tuyệt đối sẽ không như vậy. Nó còn nói nó và Giang Chiêu tình cảm sâu đậm; chỉ cần Giang Chiêu không gây chuyện xấu mặt bên ngoài thì nó sẽ lo cho em trai cả đời, hàng tháng còn cho tiền ăn chơi, tiêu xài, thậm chí nếu sau này em trai muốn lấy một cô gái ngoan hiền, nó cũng sẽ lo cho cuộc sống vợ chồng son của họ…

Hoành Lịch tưởng rằng những lời đó là "thuốc an thần". Nhưng không biết rằng từng câu chữ, cộng với thái độ tự cho mình là đúng ấy, đã giẫm nát tất cả điểm chịu đựng của Diệp Kinh Thu, khơi lên sát ý trong lòng bà.

Càng khiến bà tức giận hơn là Đậu Khuynh Quả.

Người phụ nữ này còn chưa vào cửa Bùi gia, Giang Chiêu vẫn còn là chú chồng tương lai của cô ta, vậy mà cô ta đã dám lộ rõ sự chán ghét trước mặt bà.

Cô ta là cái thá gì? Nếu không phải nhan sắc tạm được, gia cảnh cũng không quá tệ, thì còn khuya mới có cửa bước vào Bùi gia. Diệp Kinh Thu vốn thấy cô ta biết điều nên mới đồng ý cuộc hôn sự này, nhưng biểu hiện ác ý của cô ta đối với Giang Chiêu khiến bà cực kỳ khó chịu.

Giờ thì hay rồi, mới chưa gả vào đã xem tài sản Bùi gia như đồ trong túi. Về sau còn thế nào nữa? Hai người đó còn trẻ mà đã biết diễn vai "đương gia chủ mẫu", vậy khi bà trăm tuổi, chẳng phải Giang Chiêu sẽ bị hai người họ hành đến c.h.ế.t?

Những điều này nghẹn trong lòng bà quá lâu, không ai để nói, đến mức cảm giác như chính mình sắp phát điên.

Tại đồn cảnh sát, khi hành vi phạm tội đã bị nắm rõ, bà lại càng nói càng nhiều, càng nói càng nhẹ người như thể việc gánh áp lực suốt bao năm cuối cùng được chia sẻ.

Lục Thính An nhìn cảnh đó, khẽ nhếch môi:

"Bùi Giang Chiêu từng yêu cầu bà làm những việc này cho cậu ta sao?"

Diệp Kinh Thu cúi mắt, siết chặt tay:

"Không cần biết nó có cần hay không… tôi làm là vì nó tốt. Đợi sau này nó tiếp quản Bùi thị, nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi."

"Khổ tâm?" Giọng Lục Thính An đầy mỉa mai.

"Lúc anh ta cần được cổ vũ nhất, bà lại cố ý phớt lờ nhu cầu tình cảm của đó, dẫn đến khiếm khuyết tính cách. Giờ thì viện cớ vì anh ta mà g.i.ế. c người. Diệp phu nhân, đúng là bà sinh anh ta, nhưng anh ta cũng là một con người độc lập. Trước khi bà quyết định thay đổi đời anh ta, bà đã bao giờ hỏi anh ta muốn gì chưa? Bùi thị thật sự là thứ anh ta muốn sao?"

Mặt Diệp Kinh Thu tái nhợt, rồi đỏ bừng lên. Bà siết tay, bực bội phản bác:

"Đó là trách nhiệm của nó! Chẳng lẽ nó có thể trơ mắt nhìn Bùi gia... không, là Diệp gia sụp đổ sao!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!