Từ nhỏ, Hứa Hân Tuyết đã hiểu rõ một điều: gia đình và cha mẹ của cô sẽ không thể cho cô bất kỳ sự hỗ trợ nào trên con đường tương lai.
Khi lên năm tuổi, ông bà nội vẫn còn sống.
Cô từng đầy háo hức theo cha mẹ về quê ăn Tết, nhưng lại chứng kiến cảnh ông nội lén bỏ bao lì xì vào túi của em trai và hai người anh em họ, còn dặn em cô phải giấu kỹ, đừng để chị thấy, kẻo bị giật mất.
Sau bữa cơm Tết, bà nội tặng em cô một túi kẹo Tết, trong đó có cả thịt kho, thứ chỉ có dịp này mới được ăn. Còn cô thì chỉ nhận được một quả trứng vịt nhuộm đỏ bằng chỉ đỏ.
Lớn hơn một chút, đi học, mẹ cô thường hỏi con chơi với ai, luôn dặn phải chơi với những bạn học giỏi, vì "vật họp theo loài
". Chỉ có chơi với những bạn có thành tích tốt, cô mới có thể tiến bộ. Cô bị ép buộc phải hoà nhập vào hình mẫu"học sinh giỏi" mà thầy cô yêu quý, phụ huynh ngợi khen. Cô bị ép buộc phải lấy lòng những bạn nữ nhà giàu, thỉnh thoảng hào phóng mua đồ ăn vặt cho cả lớp, nhưng… cô chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Ở cái tuổi mà những bé gái rất yêu cái đẹp, người khác mặc váy hoa rực rỡ sắc màu, thì cô lại mặc quần áo cũ không biết là do bà chị họ nào truyền lại. Người khác cài kẹp tóc dâu tây đỏ tươi, cô chỉ có một sợi dây buộc tóc đen cũ kỹ, sắp đứt.
Vì thế, dù cô có cố cười nhiều đến mấy, cố lấy lòng mọi người ra sao, thì đám bạn đó vẫn không thích cô. Sau lưng, họ gọi cô là con nhà nghèo, con ký sinh, đeo bám.
Sau đó, khi học sơ trung, cả nhà chuyển đến một nơi khác sống. Cô đã học được cách che giấu hoàn toàn xuất thân của mình. Cô cố gắng bắt chước cách ăn nói, hành xử của những học sinh nhà giàu. Những bạn học mới đơn thuần, hoàn toàn không nghi ngờ gì cô.
Khi lên cấp ba, cha cô lâm bệnh nặng.
Trong nhà phải bán hết tất cả tài sản đáng giá, nhưng vẫn không đủ tiền nuôi hai đứa con đi học.
Hứa Hân Tuyết là người đầu tiên bị mẹ yêu cầu nghỉ học. Cô không hề do dự mà lập tức rời khỏi gia đình đó.
Cô biết rõ ý của mẹ mình: trong nhà không thể nuôi nổi hai đứa con cùng học tiếp. Vậy nên, là con trai Hứa Tầm Đông được phép tiếp tục đi học, còn cô thì phải nghỉ học để đi làm.
Với ngoại hình của mình, ở Cảng Thành cô hoàn toàn có thể tìm được một công việc tạm ổn, làm vài năm sẽ có người đàn ông lớn tuổi hơn, dành dụm được một chút tiền, cầu hôn cô.
Đến lúc đó sính lễ mang về cho nhà họ Hứa, tình cảnh nghèo khổ của gia đình có thể sẽ được cải thiện, em trai cũng có thể tiếp tục học hành.
Kế hoạch đó, nhìn qua thì đúng là không tệ chỉ cần hy sinh một mình cô là có thể giải quyết được không ít rắc rối. Nếu cô là Hứa Tầm Đông, có lẽ cũng sẽ thấy mẹ tính toán chẳng có gì sai.
Nhưng vấn đề là cô là Hứa Hân Tuyết, là người phải bị hy sinh trong kế hoạch đó.
Dựa vào đâu mà cô phải đánh đổi cả đời mình chỉ để đổi lấy tương lai cho một đứa em trai từ nhỏ đã luôn được ưu ái trong nhà? Nếu cái gọi là "người nhà" đã muốn vứt bỏ cô thì việc cô vứt bỏ lại họ, cũng hoàn toàn hợp lý.
Khi Lục Thính An và nhóm người tìm thấy Hứa Hân Tuyết, cô đang ở phòng nhạc cụ của trường với Điền La Trung.
Trong phòng có một cây đàn dương cầm cũ, bình thường chỉ khi thầy giáo dạy nhạc thì mới được dùng đến. Gần đây trường chuẩn bị tham gia một buổi dạ hội nghệ thuật liên kết với Đại học Cảng Thành, Hứa Hân Tuyết được chọn biểu diễn piano.
Vì vậy trong thời gian này, thầy giáo đã đặc cách cho cô sử dụng riêng căn phòng này để luyện tập.
Khi Lục Thính An gõ cửa, Điền La Trung đang nắm tay Hứa Hân Tuyết đầy thân mật.
Hẹn hò bị người lạ bất ngờ cắt ngang, anh ta cau mày không vui mà quay đầu lại nhìn. Nhưng khi thấy người đứng trước cửa là Cố Ứng Châu, nếp nhăn giữa trán anh còn chưa kịp giãn ra thì khoé môi đã nhếch lên.
"Sếp Cố? Các người sao lại đến đây? Còn chuyện gì muốn hỏi Hân Tuyết sao?"
Cố Ứng Châu không đáp, chỉ đứng ở cửa, hướng về phía Hứa Hân Tuyết:
"Hứa tiểu thư, liên quan đến nghi phạm g.i.ế. c hại Trần Thời Hữu, cảnh sát vẫn còn vài điểm cần làm rõ với cô. Có thể đổi sang một nơi khác để nói chuyện không?
"Nam Cung Tư Uyển Hứa Hân Tuyết đang ngồi trước cây đàn, mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt. Ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu xuống, phủ lên người cô, khiến cô trông dịu dàng và đẹp đẽ lạ thường. Trên mặt cô là một nụ cười nhẹ nhàng, mang theo chút áy náy:"Tôi không biết vì sao các anh cứ khăng khăng tin rằng tôi và bạn học Trần quan hệ rất tốt, nhưng thật ra tôi với cậu ấy…"
Cố Ứng Châu ngắt lời:
"Một tiếng trước chúng tôi đã đến gặp mẹ và em trai cô.
"Ngón tay đang lướt nhẹ trên phím đàn của Hứa Hân Tuyết đột ngột khựng lại, một âm thanh vang lên chói tai từ đàn piano, khiến cả người cô khẽ run rẩy. Điền La Trung kinh ngạc"Ồ" lên một tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!