Diệp Kinh Thu đến bệnh viện trong bộ dạng cải trang cực kỳ kỹ lưỡng. Bà mặc một chiếc áo phao dày cộp, rộng thùng thình để che dáng người; cổ áo dựng lên che nửa khuôn mặt. Trên mặt thì bịt khẩu trang kín mít, thêm kính râm và mũ lưỡi trai chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Vừa đến quầy đăng ký, bà đã thúc giục y tá ở đó cho mình khám với bác sĩ nội khoa giỏi nhất. Nhìn bộ dạng bịt kín như đặc vụ, y tá cũng hơi hoảng, đành phải xếp bà vào số khám của Tô Bỉnh Sơ.
Không sai, Diệp Kinh Thu là kiểu người đặc biệt coi trọng mạng sống của mình. Đã khám bệnh thì phải đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, chính là bệnh viện Trung tâm. Ở đây, Tô Bỉnh Sơ nổi tiếng là bác sĩ trẻ tài năng nhất: bố và ông nội anh lần lượt là viện trưởng đương nhiệm và viện trưởng tiền nhiệm. Bản thân anh tuy chưa tạo ra kỳ tích y học nào, nhưng chẳng ai nghi ngờ "gen" của gia đình anh cả, ai cũng tin sau này anh sẽ vượt qua thế hệ trước.
Cầm được phiếu khám mang tên Tô Bỉnh Sơ, Diệp Kinh Thu lập tức vội vàng lên lầu.
Phía sau quầy, hai y tá nhìn theo bóng dáng cô rồi liếc nhau đầy nghi hoặc. Một người nhỏ giọng than thở:
"Vị này… bị gì vậy? Không phải bệnh truyền nhiễm chứ? Cả người bọc kín đến mức chẳng thấy nổi chút da nào luôn."
Cô hộ sĩ bên cạnh lắc đầu:
"Em thấy tinh thần bà ấy vẫn ổn mà, giọng nói cũng không hề yếu."
Bệnh truyền nhiễm đúng là có phần đáng sợ, nhưng cũng không đến mức khiến nhân viên y tế như các cô phải dè chừng quá mức. Cùng lắm chỉ cần cầm thẻ căn cước của đối phương, làm thủ tục đăng ký, lập phiếu khám. Ngay cả tiếp xúc tay chân cũng không có, nói gì đến chuyện lây bệnh, phản ứng như vậy đúng là hơi khoa trương.
"Nhưng mà… bà ấy ăn mặc kín như bưng, đeo cả kính râm trong nhà thì rất đáng nghi."
Cô hộ sĩ phụ trách đăng ký vẫn hơi lo, chủ yếu là lo cho Tô Bỉnh Sơ.
Bác sĩ Tô vốn tính ôn hòa, lại thường chủ động chỉ dẫn cho các hộ sĩ mấy vấn đề chuyên môn. Nhân khí của anh ở trung tâm y tế rất cao.
Đặt vào ngày thường, gặp một người ăn mặc kỳ quái, vừa vào cửa đã đòi "gặp bác sĩ giỏi nhất", các cô hộ sĩ căn bản chẳng thèm để ý tới.
Nhưng hôm nay thì khác. Buổi sáng Tô Bỉnh Sơ đến trực từ rất sớm, còn đặc biệt dặn quầy đăng ký: nếu có phụ nữ đến xin gặp "bác sĩ giỏi nhất", thì tất cả đều cho anh.
Nam Cung Tư Uyển
Cô hộ sĩ không hiểu lý do, nhưng vẫn làm đúng lời anh dặn. Tính cả người vừa xuất hiện, ăn mặc như một " gấu", thì đây đã là bệnh nhân thứ sáu trong ngày muốn đăng ký khám với bác sĩ Tô.
Thấy cô hộ sĩ lo đến mức nhíu mày, người đồng nghiệp bên cạnh kéo cả ghế trà tới, ngồi sát lại, còn vỗ vai trấn an:
"Thôi nào, bác sĩ Tô đang ở trên lầu, em lo gì chứ? Yên tâm đi, anh ấy xử lý được hết. Với lại nghe nói vài hôm nữa bệnh viện lại tổ chức tuyển chọn "Thiên sứ áo trắng", em tính bầu ai đây?"
"Tất nhiên là bác sĩ Tô rồi, ngoài bác sĩ Tô thì còn ai nữa?"
"Ồ?" Cô hộ sĩ trêu ghẹo, nhìn qua đầy ý cười, khiến cô đăng ký đỏ bừng mặt.
"Làm gì vậy! Em đâu có ý gì khác, chẳng qua hai năm trước giải đó anh ấy đều thắng mà! Em không tin chị không chọn." Cô chống chế vài câu.
Vừa dứt lời, vai đã bị người bên cạnh hích nhẹ:
"Chị có nói gì đâu, sao em kích động thế? Chẳng lẽ—"
Mặt cô hộ sĩ lập tức đỏ như sắp bốc khói. Hai người trêu nhau một lúc, rồi mới quay lại vị trí làm việc.
Phòng làm việc của bác sĩ Tô nằm ở tầng 3.
Dựa theo số phòng ghi trên phiếu, Diệp Kinh Thu phải đi một vòng lớn mới tìm thấy phòng 406. Bà mặc lớp áo dày cộp, hành lang lại kín và nồng mùi sát trùng, đi vòng hai vòng mà người toát đầy mồ hôi.
Cũng may, cuối cùng cũng thấy được phòng 406.
Ngoài cửa chỉ dán số phòng và bảng "Khám gấp". Bên dưới là bảng giới thiệu bác sĩ, góc phải còn treo ảnh.
Trong ảnh, Tô Bỉnh Sơ đeo khẩu trang, nhưng mái tóc dày cùng đôi mắt lộ ra cũng đủ khiến Diệp Kinh Thu cau mày.
Bác sĩ gì mà trẻ như vậy? Có đáng tin không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!