Lục Thính An trầm ngâm:
"Nghe giống bệnh tim."
Cố Ứng Châu lắc đầu:
"Không chắc. Nhà họ Đoạn chưa từng công bố tình trạng bệnh. Tất cả bác sĩ khám cho cậu ta đều bị mua miệng. Sau này cậu ta được đưa ra nước ngoài chữa trị, rồi hoàn toàn bặt vô âm tín. Không ngờ cậu ta lại về rồi—hơn nữa…"
Câu sau anh không nói tiếp. Nhưng Lục Thính An hiểu.
Nam Cung Tư Uyển
Điều kiện y tế Cảng Thành dù sao cũng cùng thời đại, không thể khác biệt một trời một vực so với nước ngoài. Bệnh đã không chữa được ở Cảng Thành, không có lý gì ra nước ngoài lại khỏi hẳn.
Hai lần gặp Đoạn Mộ Bách, Lục Thính An đều không thấy anh ta yếu ớt chút nào.
Lần đuổi theo con ch. ó kia, anh ta còn chạy cực nhanh.
Chó…
Nghĩ đến chuyện con chó, gương mặt Lục Thính An bỗng trở nên kỳ quặc.
Cố Ứng Châu rất nhạy, lập tức nhận ra cảm xúc của cậu đang thay đổi. Anh nghiêng đầu nhìn sang:
"Sao vậy?"
Lục Thính An lắc đầu, không nói gì.
Tối nay gặp phải hai lần, nên cứ hễ trông thấy ch. ó là cậu lại muốn né ngay lập tức. Dù lớn hay nhỏ, lông dài hay lông ngắn, trong mắt cậu đều chẳng khác gì nhau. Với một người vốn không giỏi phân biệt các giống loài, hai con ch. ó kia đáng lẽ nhìn qua là giống nhau. Nhưng Lục Thính An lại cảm thấy đó rõ ràng là hai con khác nhau tính cách không giống, mà phần lông ở chân sau cũng khác màu.
Lần trước cậu suýt tông trúng con ch. ó đó, ấn tượng sâu đến mức khó quên.
Cậu hơi nghi ngờ, nhưng vẫn không muốn kết luận quá nhanh. Lỡ như Đoạn Mộ Bách nuôi tận hai con thì sao?
Đi tắm vẫn là Cố Ứng Châu vào trước.
Dạo này đều như vậy: anh sẽ điều nước cho ấm, tắm xong thì cả phòng tắm nóng hổi, Lục Thính An đi vào cởi đồ sẽ không bị lạnh.
Tắm xong rồi, Cố Ứng Châu lại có nhiệm vụ "làm ấm giường", đặc biệt là phần giường bên cạnh Lục Thính An. Chờ cậu tắm xong bước ra là có thể chui vào ngủ ngay.
Hai người sấy tóc xong nằm xuống thì đã gần bốn mươi phút.
Cố Ứng Châu rất tự nhiên ôm luôn cậu vào n.g.ự. c mình. Ban đầu Lục Thính An cảm thấy hai người đàn ông ôm nhau có chút buồn cười, hơi kỳ kỳ. Nhưng về sau, khi coi Cố Ứng Châu như một cái "lò sưởi biết ôm, nhiệt độ ổn định", thì mọi thứ dễ chịu hẳn. Có mấy lần chính cậu còn chủ động rúc vào.
Nằm trong lòng anh chưa bao lâu, cơn buồn ngủ đã ập tới. Lục Thính An chống hai tay lên lồng n.g.ự. c ấm áp của anh, lim dim mắt.
Bàn tay to của Cố Ứng Châu đặt ở eo cậu, giọng trầm xuống, hiếm hoi nghe ra chút dịu dàng.
Anh vỗ nhẹ sau lưng cậu, khẽ nói:
"Khi nào em về nhà với anh một chuyến? Anh cùng em sống chung mà không danh không phận thế này… cũng không hay."
Lục Thính An nghe vậy thì mở mắt ngay:
"Sao lại không danh không phận? Trong nhà ai chẳng biết anh là bạn trai em."
Ánh mắt Cố Ứng Châu hơi trầm lại:
"Chỉ có họ biết thì không đủ. Dạo này anh về nhà, họ cứ nhìn anh bằng kiểu "thằng con trai lạc lối" ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!