"Chiếc đồng hồ này—"
Phó Dịch Vinh hơi cúi người, thưởng thức mặt đồng hồ sáng bóng với vẻ thích thú, trong giọng nói mang theo chút cảm khái:
"Đây chẳng phải là mẫu mới nhất của Omega ra mắt nửa năm trước sao? Vừa tung ra thị trường đã bị tranh nhau mua hết sạch. Hôm đó tôi còn vào cửa hàng liếc mắt nhìn thử, nhân viên bán hàng nói mẫu này về sau sẽ không sản xuất lại nữa."
Anh ngẩng đầu nhìn về phía dì giúp việc:
"Dì à, dì thương con trai ghê ha? Chi cả mấy chục triệu để mua đồng hồ cho nó?"
Nghe vậy, dì giúp việc hít vào một hơi:
"Chiếc này không phải tôi mua đâu."
Thật ra nhà bà hoàn toàn không có khả năng chi nổi món đồ xa xỉ như vậy. Tầm Đông trước giờ vẫn đeo một chiếc đồng hồ nữ hơi to một chút, là của chị nó nhường lại. Còn cái chiếc gọi là gì mà Âu -gì -đó trong ngăn kéo này, bà trước nay chưa từng thấy qua.
Không biết chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt dì đột nhiên tái nhợt:
"Tôi… tôi đoán chắc là trước đây Thời Hữu tặng cho Tầm Đông. Để tôi hỏi lại con, để tôi xác nhận lại xem sao…
"Phó Dịch Vinh không nghĩ quá sâu, chỉ âm thầm lẩm bẩm trong lòng: Trần Thời Hữu đúng là quá có tiền. Món đồ mấy chục triệu mà cũng đem tặng người khác. Dì này dù có chăm sóc cậu ta kỹ lưỡng đi nữa, thì lương với chút quà cáp nhỏ cũng đã đủ rồi. Ở Cảng Thành lúc này, Omega rõ ràng là hàng xa xỉ. Phó Dịch Vinh vốn đã ngắm nghía mẫu này từ lâu, giờ không nhịn được đưa tay định chạm thử chiếc đồng hồ hiếm này để cảm nhận chất liệu. Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến, thì Cố Ứng Châu đã nhanh tay hất tay anh ra."Đừng đụng vào." Anh trầm giọng nói. "Chiếc đồng hồ này rất quen… hình như tôi đã thấy ở đâu rồi.
"Ở đâu chứ? Cố Ứng Châu cau mày. Trong giới của anh, rất nhiều người đeo đồng hồ cùng thương hiệu, trong ký ức, hình như cô con gái của tam thúc cũng từng mua một chiếc giống như vậy để chơi. Nhưng trực giác nói cho anh biết, cảm giác quen thuộc này không đến từ người em họ, mà là từ… Lúc ấy, Lục Thính An đúng lúc lên tiếng nhắc:"Trần Thời Hữu cũng có một chiếc y như vậy. Chỉ khác là mặt đồng hồ của cậu ta to hơn một chút, ngoài ra thì hai cái giống hệt nhau.
"Trong đầu Cố Ứng Châu lập tức hiện lên một hình ảnh mới. Không sai, chính là lúc kiểm tra ngăn kéo trong phòng Trần Thời Hữu, anh từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này. Chỉ là khi đó trong hộp đặt song song vài chiếc khác nhau, anh chỉ lướt mắt qua rồi không để tâm nữa. Nghĩ đến điểm này, Cố Ứng Châu lập tức đập mạnh nắp hộp lại, ánh mắt nhìn dì giúp việc trở nên sâu thẳm, đầy hàm ý khó đoán."Chuyện đến nước này rồi mà dì còn muốn bao che cho con trai mình. Nói! Dì có biết chuyện nó g.i.ế. c Trần Thời Hữu không?!
"Nam Cung Tư Uyển Dì giúp việc đứng ở cửa, thân hình lảo đảo như muốn ngã. Sắc mặt bà thoạt nhìn rất tiều tụy, tái nhợt, nhưng không hề hoảng loạn mà là vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi."Cảnh sát à, các anh hiểu lầm rồi.
Con trai tôi không thể nào g.i.ế. c người được! Nó với Thời Hữu căn bản không thân thiết gì cả, cũng chỉ là thỉnh thoảng lúc tôi bận quá thì giúp mang cơm cho cậu ấy vài lần thôi. Nó chỉ là một học sinh lớp 12 bình thường, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy?
Với lại, nó căn bản không có lý do gì để g.i.ế. c Thời Hữu cả…"
Cố Ứng Châu chỉ vào chiếc hộp quà đặt trên giường:
"Chiếc đồng hồ này là mẫu đôi dùng cho cả nam và nữ."
"Trần Thời Hữu đeo mẫu nữ, còn chúng tôi lại tìm thấy mẫu nam trong phòng con trai dì. Mối quan hệ giữa hai người họ, chắc dì cũng đoán được rồi chứ? Thực tế là, hơn nửa năm qua Trần Thời Hữu vẫn bí mật qua lại với một nam sinh. Và chính nam sinh đó đã lẻn vào phòng 413 g.i.ế. c cậu ta cách đây bốn ngày."
"Dì thử nhớ lại xem, bốn ngày trước dì có ở bên con trai mình cả ngày không?"
Sắc mặt dì giúp việc cuối cùng cũng mất hết chút huyết sắc còn sót lại.
Mỗi câu nói của Cố Ứng Châu đều như tiếng sét đánh ngang tai. Bà đã làm giúp việc trong nhà Trần Thời Hữu suốt 3–4 năm, trước giờ chưa bao giờ biết cậu ấy lại thích đàn ông.
Trần Thời Hữu đẹp trai, gia thế tốt, trước kia bà còn từng có ý định giới thiệu bạn gái cho cậu, dù bị từ chối nhưng bà cũng không nghĩ gì nhiều. Nào ngờ, lý do không yêu phụ nữ lại là vì… cậu ta hoàn toàn không có hứng thú với phái nữ!
Nhưng… nhưng dù là vậy thì cũng liên quan gì đến con bà chứ? Tầm Đông không phải là đồng tính mà!
Huống hồ là bốn ngày trước… Bốn ngày trước bà thất nghiệp, khó khăn lắm mới được nghỉ vài ngày, nên không tìm việc ngay mà về quê một chuyến. Vài ngày nay bà không ở cùng Tầm Đông, căn bản không biết nó có về nhà đúng giờ hay không.
Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn khắp phòng một vòng:
"Hứa Tầm Đông so với các bạn cùng lớp thì lớn hơn một tuổi, đã thành niên rồi. Nhưng chắc chưa từng hẹn hò phải không?"
Dì giúp việc lảo đảo, va vào khung cửa, môi run rẩy:
"Tầm Đông… nó chỉ là chưa từng gặp người con gái nào mà nó thích thôi mà!
"Cố Ứng Châu sắc mặt nghiêm nghị, đặt đồng hồ trở lại hộp quà:"Dì có giải thích thế nào thì chiếc đồng hồ này vẫn là bằng chứng. Con trai dì là hung thủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!