Chương 326: (Vô Đề)

"Hào môn, đúng là nơi mà càng soi, càng thấy bẩn."

Lục Thính An khẽ khựng bước, liếc sang bên cạnh.

"Tôi nói là mấy nhà giàu kiểu như nhà họ Bùi thôi, không phải nói cậu mà."

Lục Thính An chỉ khẽ hừ một tiếng, khó hiểu không rõ là giận hay không, rồi vượt qua anh, đi nhanh lên lầu.

"Đừng như thế mà Thính An, tôi thật sự không có ý đó ——"

Tầng hai, trong phòng thẩm vấn đầu tiên.

Quản gia nhà họ Bùi đã bị giữ chặt trên ghế suốt gần một tiếng đồng hồ.

Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương chẳng hỏi được thêm gì mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy câu lặp đi lặp lại.

Tinh thần lẫn thể xác ông ta đều đã chịu đựng tra tấn không nhỏ.

Dưới ánh đèn công suất lớn chiếu thẳng vào mặt, trắng bệch đến chói lòa, chỉ vài phút sau là mắt đã nhức nhối, nước mắt trào ra. Mỗi lần định nhắm mắt hoặc quay đi để tránh ánh sáng, hai viên cảnh sát liền răn đe, buộc ông ta phải mở mắt nhìn thẳng.

Ông ta từng nghe nói chim ưng bị ánh sáng chiếu thẳng sẽ gục rất nhanh, lúc đó còn nghĩ loài vật thì làm sao so được với con người. Giờ ngồi đây mới hiểu, ý chí con người thực ra chẳng kiên định hơn là bao. Nếu không sợ bị bỏ tù, có khi ông ta đã gục ngay từ nửa giờ đầu tiên.

Mà khi đầu óc bị dày vò, thì thân thể cũng chẳng khá hơn.

Chiếc ghế ông ta đang ngồi là "ghế hùm".

Thứ này vốn là hình cụ có từ ngàn năm trước, giờ tuy đã được "cải tiến", nhưng vẫn đủ khiến người ta sống dở c.h.ế. t dở.

Ghế được thiết kế thẳng đuột, không tựa thoải mái. Khi ngồi xuống, hai chân bị cố định chặt, tay cũng bị khóa cứng trên mặt bàn.

Muốn cử động đổi tư thế? Không thể.

Thứ này chỉ dành cho những kẻ ngoan cố, không chịu khai.

Lúc mới ngồi xuống, quản gia nhà họ Bùi còn nghĩ "cũng không tệ lắm". Nhưng chỉ năm phút sau, phần m.ô.n. g đã bắt đầu tê rần, như có kim châm từ dưới đ.â. m lên.

Ban đầu ông còn tưởng là cảnh sát gắn kim dưới ghế để tra tấn mình, sau mới hiểu đó chỉ là m.á. u bị dồn lại tê cứng đến mức không cảm giác nổi.

Chẳng mấy chốc, tay chân, vai, cổ đều tê rần, như kim châm lửa đốt.

Thỉnh thoảng ông ta cố nhích người một chút để đỡ hơn, nhưng chỉ giảm được chốc lát, sau đó chỗ khác lại bắt đầu đau.

Cảm giác ấy kéo dài, không biết bao giờ mới kết thúc, đúng nghĩa là hành xác.

Cả đời làm quản gia, ông ta từng bị mắng, bị đánh, nhưng chưa bao giờ chịu đựng kiểu khổ thế này.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Sùng Dương, đang cúi đầu xem hồ sơ, ngẩng lên nói:

"Vào đi."

Cửa mở ra, người bước vào là Lục Thính An, theo sau là Chương Hạ.

"Nhanh, nhanh! Dẹp bớt mấy thứ trên bàn, chừa chỗ cho tôi đặt cái này."

Phó Dịch Vinh cau mày nhìn hai ly trên tay anh, vẫn không ngừng lật hồ sơ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!