Lục Trầm Hộ đã tính hết cả rồi. Dù Cố Ứng Châu không có phản ứng gì, cũng không sao. Ông mặt dày tuổi lớn, sau này sẽ còn tới nhiều lần nữa, mang chút quà cáp… có khi băng sơn cũng tan chảy thôi…
Vừa miên man suy nghĩ, ông vừa thấy Cố Ứng Châu lịch sự mỉm cười đáp lại:
"Lục tiên sinh, ông khách sáo quá. Lục tiểu thiếu gia hôm nay giúp tổ chúng tôi rất nhiều. Có cậu ấy, tiến độ phá án mới nhanh được như vậy."
Sắc mặt lấy lòng của Lục Trầm Hộ hơi khựng lại: "À… vậy sao……"
Cái gì? Tiến độ phá án nhanh là nhờ ai?
Con ông à?
Là Lục Thính An?
Đây là cảm giác gì đây, đại khái giống như việc ông vẫn tưởng con mình học dốt, là học sinh ngồi bàn cuối cùng bên cửa sổ, nhưng khi dự họp phụ huynh thì mới phát hiện hóa ra nó là học sinh giỏi nhất lớp, được thầy cô khen không ngớt.
Tất nhiên là vui sướng, nhưng phần nhiều vẫn là… không thể tin được.
Đây… là con trai ông thật sao!?
Lục Trầm Hộ đầu óc vẫn còn mơ màng, chưa kịp phản ứng gì, miệng đã vội vàng nói trước:
"Ấy chết, cậu Cố, cậu xem cậu kìa, gọi gì mà Lục tiểu thiếu gia nghe xa lạ quá. Gọi Thính An là được rồi."
Cố Ứng Châu hơi khựng lại, ánh mắt nửa cười nửa không quét sang Lục Thính An:
"Thính An?"
Lục Thính An: "……
"Lý ra thì, sau bốn năm đại học, cậu sớm đã quen với kiểu gọi cả họ lẫn tên như vậy rồi. Nhưng bị Cố Ứng Châu gọi một tiếng"Thính An
"như thế, không chỉ là không quen, mà còn cảm thấy cả người như nổi hết da gà. Cậu tự đoán, chắc do nguyên chủ từng thích Cố Ứng Châu quá đậm sâu, nên mới khiến người"thế vai
"là cậu đối diện anh ta lúc nào cũng thấy không tự nhiên. Nửa đêm có người tốt bụng mang đồ ăn đến, Cố Ứng Châu cũng không phải người sẽ từ chối lòng tốt. Rất nhanh, anh liền cùng Lê Minh nhập hội ăn khuya cùng tổ 3, để lại Lục Thính An cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện riêng với Lục Trầm Hộ vài câu. Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Lục Trầm Hộ đã lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi ngay:"Thính An, con… không làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?
"Lục Thính An quay đầu nhìn ông, ánh mắt đầy khó hiểu. Lục Trầm Hộ lén lút đưa ngón tay chỉ về phía Cố Ứng Châu:"Không phải con hạ độc cậu ta chứ? Kiểu phải khen con vài câu mới được giải thuốc ấy. Hay là con hạ cổ rồi? Làm sao mà thái độ cậu ta thay đổi hẳn như thế…"
Lục Thính An: "……"
Cậu im lặng nhìn chằm chằm ông vài giây rồi hỏi:
"Con thật sự là con ruột của ba đấy à?"
Lục Trầm Hộ đáp:
"Nói linh tinh gì thế. Đêm hôm khuya khoắt, chỉ có con mới khiến ba phải thân chinh chạy một chuyến như này."
Lục Thính An cười khẩy:
"Vậy tức là trong lòng ba, con kiểu gì cũng sẽ phạm pháp?"
Lục Trầm Hộ hơi chột dạ, cười gượng hai tiếng rồi tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Nhưng thực sự là rất đáng nghi mà… ông vẫn nhớ rõ lúc tiệc tối hôm trước, Lục Thính An cứ quấn lấy Cố Ứng Châu không rời, mà ánh mắt Cố Ứng Châu lúc đó thì như muốn lột da thằng bé vậy…
Lục Thính An không tham gia bữa ăn khuya cùng bọn họ. Nói với Cố Ứng Châu và Lê Minh vài câu rồi cậu tan ca về nhà.
Trên đường đi, Lục Trầm Hộ hỏi han mấy câu, cậu cũng chỉ trả lời cho có, không tiết lộ nhiều thông tin liên quan đến vụ án.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!