Chương 31: (Vô Đề)

Nghe xong lời giải thích của Lục Thính An, Lê Minh như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Nhưng cả ba người vẫn không ai cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Sự thật đang dần lộ diện, nhưng thứ họ nhìn thấy chỉ là phần nổi rất nhỏ của một tảng băng chìm. Từ nhà của Trần Thời Hữu đến trường học, họ vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào liên quan đến một người đàn ông có quan hệ mật thiết với cậu ấy.

Lê Minh quay đầu nhìn về phía phòng lưu thi ở sâu trong cùng, được ngăn cách cẩn thận, rồi vô thức đưa tay xoa sau gáy. "Bạn trai mà Trần Thời Hữu giấu trong bóng tối… chắc chắn chính là hung thủ rồi, đúng không?"

Bởi vì người đó có thể dễ dàng vào được phòng tắm khi Trần Thời Hữu đang tắm, điều đó chứng tỏ quan hệ giữa hai người thân mật đến mức nào.

Chỉ là, Lê Minh thật sự không ngờ người đàn ông kia lại có thể nhẫn tâm đến như vậy. Trần Thời Hữu đã dành tình cảm sâu đậm đến thế cho hắn, mà hắn lại lựa chọn… g.i.ế. c người.

Khi khám nghiệm hiện trường, cô đã để ý thấy trong bồn tắm, m.á. u không hề b.ắ. n tung tóe khắp nơi. Điều đó cho thấy nạn nhân gần như không giãy giụa kịch liệt.

Ban đầu cô còn nghi ngờ liệu có phải nạn nhân bị c.ắ. t c. ổ tay trong trạng thái hôn mê không, nhưng trong m.á. u của Trần Thời Hữu hoàn toàn không có dấu vết của thuốc ngủ. Nói cách khác, cú đánh mạnh vào sau gáy đã khiến cậu hoàn toàn mất ý thức trước khi được đặt vào bồn tắm.

Mà nếu muốn đánh một người bất tỉnh bằng cách đó, hung thủ chắc chắn phải ra tay rất mạnh không chỉ không hề do dự, mà còn đủ tàn nhẫn để dựng nên hiện trường như một vụ tự sát.

Đúng là một âm mưu đáng chết!

"Sếp Cố, các anh xem xong quyển nhật ký này chưa?" Lê Minh hỏi.

Cố Ứng Châu gật đầu. Cô liền cẩn thận thu quyển sổ nhật ký lại.

Trần Thời Hữu thật sự chẳng có nhiều thứ mình yêu quý, mà quyển nhật ký này coi như là một trong số ít những kỷ vật trân trọng nhất của cậu. Dù nhà họ Trần không hề xem trọng cậu, nhưng dù sao cũng là cha mẹ, đợi khi họ về nước, mấy thứ di vật này vẫn phải giao lại cho họ giữ.

Vừa mới niêm phong tang vật xong, cánh cửa văn phòng pháp y vang lên ba tiếng gõ cẩn thận.

Lê Minh nói: "Vào đi.

"Cửa mở ra, nửa khuôn mặt A Hải thò vào, trông vừa hoảng loạn vừa sợ hãi. Lê Minh nghiêng đầu nhìn, hỏi:"Bộ phận hậu cần à? Có chuyện gì không? Vào đây nói chuyện."

A Hải vẫn đứng yên ở ngưỡng cửa, mặt mày như sắp khóc.

Vào… vào ư? Anh ta đâu dám…

Làm việc trong sở cảnh sát bao năm nay, tuy là người ít nói, nhưng A Hải cũng đã nghe không ít lời đồn đáng sợ xoay quanh phòng pháp y này.

Từ khi còn là học viên cảnh sát, anh đã biết ở Cảng Thành từng xảy ra một vụ án c.h.ặ. t x.á. c vô cùng kinh hoàng: một cô gái trẻ bị p.h.â. n x.á. c thành hơn hai trăm mảnh.

Người đầu tiên phát hiện ra t.h. i t.h. ể là một nhân viên vệ sinh, bà ấy nhặt được một túi thịt lớn trong thùng rác, mang về nhà mới phát hiện bên trong có một đoạn ngón tay bị băm nát.

Thời điểm đó, phòng lưu thi là nơi náo nhiệt nhất sở cảnh sát. Mỗi ngày đều có cảnh sát mang theo các phần t.h. i t.h. ể mới tìm được về, những mảnh t.h. i t.h. ể rải rác khắp các con hẻm, cống rãnh, thùng rác… Điều đáng sợ nhất là, trong tủ lạnh của một tiệm bánh bao vốn làm ăn rất phát đạt lúc ấy cũng phát hiện ra một mảng đùi người.

Dù ông chủ tiệm khóc lóc thanh minh rằng chưa kịp xay thịt làm bánh bao, nhưng dân chúng đâu còn quan tâm. Ai đã từng ăn bánh bao trong khoảng thời gian đó đều cuống cuồng kéo nhau đi bệnh viện rửa ruột. Tiệm bánh bao ngay ngày hôm sau đã bị dán lệnh phong tỏa, buộc đóng cửa.

Hai pháp y lúc ấy mất đến hai ngày hai đêm mới ráp được đống t.h. i t.h. ể rời rạc kia lại với nhau. Dù đội điều tra chạy đôn chạy đáo suốt nửa tháng, vẫn không thể tìm đủ các phần thi thể. Thi thể ráp lại vẫn còn thiếu một nửa cẳng chân và một bàn tay phải, chưa kể những bộ phận khác cũng bị thiếu sót.

Đáng sợ hơn nữa là cái đầu người bị nấu chín đến nỗi thịt tan ra, khiến cảnh sát đến nay vẫn chưa xác định được danh tính nạn nhân, càng không thể truy ra hung thủ.

Sau vụ đó, phòng pháp y bắt đầu xuất hiện đủ loại lời đồn ma quái.

Có người nói, cứ đến nửa đêm, hành lang nối liền phòng pháp y liền trở nên tối om và lạnh lẽo. Bóng đèn ban ngày vẫn sáng bình thường, nhưng đến tối thì lúc chớp lúc tắt. Chỉ cần đèn tắt, từ trong phòng lưu thi sẽ truyền ra tiếng phụ nữ khóc thút thít, lẫn lộn với tiếng đàn ông cười.

Có người khác lại kể rằng, một đêm trực ban nọ, họ gặp phải hiện tượng "quỷ đánh tường

"ngay tại cầu thang gần phòng pháp y. Dù chạy nhanh đến đâu, sau lưng vẫn luôn có một cái bóng lay động bám theo, in hằn trên tường, là hình bóng của một người phụ nữ mà đặc biệt, bóng đó… bị thiếu một đoạn chân. Đáng sợ nhất chính là..."A HẢI!

"Bỗng Lục Thính An trong phòng pháp y lớn tiếng gọi, khiến A Hải giật mình run b.ắ. n cả người, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lục Thính An nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh ta, nhíu mày khó hiểu:"Anh làm sao vậy? Nếu không khỏe thì mau về nghỉ đi."

A Hải môi run rẩy, mặt như đưa đám: "Không… không có gì ạ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!