"Có thể là vì m·a t·úy không?"
Du Thất Nhân đoán, giọng hơi hạ thấp:
"Tổ chuyên án chống m·a t·úy vẫn luôn để mắt tới Bùi Hoành Lịch, nhưng chưa bao giờ nắm được nhược điểm nào. Sau khi nghe tin hắn ch·ết, bọn họ lập tức nghi ngờ liệu có phải đường dây phía sau hắn đã bị lộ. Đỗ Ánh Lan lại có dấu hiệu nghiện, mà mối liên hệ duy nhất giữa cô ta với Bùi Hoành Lịch chính là quán Tipsy kia. Liệu Tipsy có phải là điểm tiêu thụ m·a t·úy trá hình không?"
Càng nói, Du Thất Nhân càng thấy khả năng này rất lớn, đến mức gần như muốn lập tức gọi cho tổ chống m·a t·úy để đề nghị kiểm tra quán bar đó.
Nhưng Cố Ứng Châu chỉ khẽ lắc đầu:
"Không giống như buôn bán m·a t·úy."
Với tình hình kinh tế của Đỗ Ánh Lan, nếu thật sự nghiện, cô ta đâu cần tốn tiền mua thêm rượu đắt tiền như vậy.
Hơn nữa, Tipsy mới khai trương được vài tuần, Bùi Hoành Lịch cho dù có to gan đến đâu cũng không dại mà biến quán bar mới mở thành điểm buôn m·a t·úy chẳng khác nào tự vẫy tay gọi tổ chuyên án đến bắt.
"Quán bar đó giờ vẫn mở à?" Cố Ứng Châu hỏi.
Du Thất Nhân gật đầu:
"Vẫn mở. Dù quán này do Bùi Hoành Lịch lập ra, nhưng vốn mở quán là tiền tham ô từ công ty Bùi thị nói nghiêm túc thì vẫn là sản nghiệp của nhà họ Bùi. Bây giờ trong nhà chẳng ai rảnh mà đi đóng cửa quán bar nhỏ này, nên quản lý vẫn cho mở như thường. Có điều doanh thu chắc bị ảnh hưởng nặng, vì khách chủ yếu toàn dân ăn chơi. Mà đám người đó biết Bùi Hoành Lịch ch·ết rồi, trốn còn không kịp, ai dám mò tới nữa."
Cố Ứng Châu gật đầu, mắt hơi nheo lại, như đang tính toán gì đó:
"Vậy thì phải tranh thủ ghé Tipsy xem thử."
"Buổi tối đi đi." Du Thất Nhân chen vào, "Quán bar đó ban ngày không mở đâu. Lão đại, cho tôi theo với? Tôi cũng muốn thử xem ly Bloody Mary 350 tệ nó có gì đặc biệt."
Nếu tự bỏ tiền uống thì thấy phí của, nhưng nếu là Cố Ứng Châu mời vậy thì vừa hay.
Cố Ứng Châu liếc cô một cái, không đáp. Nhưng với Du Thất Nhân, ánh nhìn đó chính là mặc định đồng ý.
"Lão đại!"
Tiếng gọi vang dội từ ngoài cửa vọng vào, tràn đầy nhiệt huyết của Lý Sùng Dương. Du Thất Nhân theo phản xạ quay đầu nhìn, lại chẳng thấy ai.
Mấy giây sau cậu ta mới hấp tấp chạy tới.
"Tôi đã hỏi xong hàng xóm căn 203, 202 và 104 tầng dưới. Còn 201 là người thuê, đi làm cả ngày, ít giao tiếp với ai. Nói chung, nghe qua thì Đỗ Ánh Lan không được lòng ai cả. Ở đây ba năm, không có nổi một người bạn, chỉ toàn gây mâu thuẫn, đắc tội người khác."
Du Thất Nhân nhướng mày:
"Gây thù chuốc oán? Ý cậu là cô ta có nhiều kẻ thù sao? Thế mấy hàng xóm đó chẳng phải đều nằm trong diện tình nghi à?"
Lý Sùng Dương gãi đầu:
"Cũng không hẳn là kẻ thù, chỉ là quan hệ không tốt thôi. Toàn mấy mâu thuẫn nhỏ kiểu hàng xóm cãi nhau, c.h.ử. i nhau đôi câu là cùng. Chứ gi·ết người… chắc là không đáng."
Du Thất Nhân cau mày:
"
"Chắc là"?"
Bọn họ là cảnh sát. Trong phòng hiện tại còn một c·ái x·ác, mà bất cứ ai khả nghi cũng đều phải được điều tra kỹ lưỡng. Bao năm làm án mạng, cô hiểu rõ rất nhiều vụ gi·ết người bắt đầu chỉ vì những xích mích nhỏ kiểu hàng xóm.
Lý Sùng Dương cũng nhận ra mình nói hơi hời hợt, liền vội vàng bổ sung:
"Tôi hỏi kỹ rồi, kể luôn từng nhà từng chuyện. Lúc tôi đi, mấy người đó còn tụ tập dưới tầng, hỏi bà chủ nhà xem rốt cuộc Đỗ Ánh Lan gặp chuyện gì. Khi tôi nói cô ta đã ch·ết, mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, không tin nổi. Không một ai cười, hay tỏ ra hả hê như thể "kẻ thù c.h.ế. t rồi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!