Chương 303: (Vô Đề)

Câu hỏi đó làm cả phòng im phăng phắc.

Mấy người dù sợ, nhưng ánh mắt ai nấy đều lóe lên tò mò.

Lý Sùng Dương bình thản đáp, giọng trầm xuống:

"Điều đó… chưa thể tiết lộ."

Nghĩ tới điều gì đó, Lý Sùng Dương quay sang hỏi người phụ nữ đã bưng trà cho họ:

"Vừa rồi cô nói Đỗ Ánh Lan không thể nào tự sát, xin hỏi cô dựa vào điều gì? Có phải trước đó cô từng thấy ở cô ta có biểu hiện bất thường nào khiến cô nghĩ như vậy không?"

Chủ nhà 202 đặt mấy ly trà lên bàn, khẽ thở dài:

"Các anh cảnh sát cũng thật vất vả, ngay cả Tết cũng chẳng được nghỉ, còn phải lo điều tra án mạng. À phải rồi, các anh là người của tổ trọng án đúng không?"

Lý Sùng Dương theo phản xạ gật đầu. Thấy thế, ánh mắt bà dịu lại:

"Tôi hay xem tin tức lắm, nghe nói vụ này là do tổ trọng án phụ trách, vậy tôi yên tâm rồi."

Sau khi đặt khay trà sang một bên và ngồi xuống ghế sofa, bà mới chậm rãi kể:

"Tôi nói Đỗ Ánh Lan không thể tự sát là vì mấy hôm trước, tôi mới vừa cãi nhau với cô ta."

Cả phòng lập tức trao đổi những ánh nhìn đầy ẩn ý. Bà chẳng thèm để ý, bình tĩnh nói tiếp:

"Nhà tôi có một cái bàn học cũ của con trai, muốn thay cái mới nên tôi định đem dọn xuống dưới để bán. Hôm đó tôi tự mình khiêng bàn, không ngờ Đỗ Ánh Lan lại về sớm. Lúc xuống cầu thang, góc bàn bị vướng vào váy cô ta, kéo rách luôn hai đường chỉ. Tôi lập tức xin lỗi, còn nói nếu váy cô ta đắt thì tôi bồi tiền. Ai ngờ cô ta chẳng chịu bỏ qua, mắng tôi một trận te tua."

Lý Sùng Dương ghi chép, hỏi:

"Chuyện đó xảy ra khi nào? Hai người cãi nhau cụ thể thế nào?"

Chủ nhà 202 nhíu mày nhớ lại:

"Có hơi mơ hồ… hình như ba hôm trước? Chờ chút, để tôi xem lại."

Bà cúi xuống lục lọi trong ngăn bàn trà, lôi ra một tờ biên lai, nhìn kỹ rồi nói:

"À, đúng rồi ngày 7, tức là hai ngày trước đó."

"Cụ thể cãi nhau thế nào thì tôi quên mất rồi, chỉ nhớ mình cũng bị chọc tức nên lỡ mồm mắng vài câu. Nhưng lời cô ta nói thì tôi nhớ rõ."

"Cô ta nói thật là xui xẻo mới phải sống chung khu với "đám quê mùa" như chúng tôi. Nói chúng tôi nghèo, rảnh rỗi không việc gì nên toàn kiếm chuyện với cô ta. Còn nói nếu không phải vì "bị hoàn cảnh ép buộc", cô ta đã chẳng bao giờ sống ở nơi thế này. Giờ thì sắp đến lúc "ngày khổ qua đi", sẽ có người tới đón cô ta về biệt thự lớn, sau này đi siêu xe này nọ…"

Nam Cung Tư Uyển

Bà 202 khịt mũi:

"Tôi nghĩ chắc cô ta bị rối loạn ảo tưởng gì đó. Ở đây bao năm trời, nào có ai từng thấy người thân của cô ta đâu. Lại càng chẳng thấy ai có vẻ đủ tiền để "rước" cô ta đi như cô ta nói."

Mấy người hàng xóm khác đều há hốc miệng. Không ngờ bà 202 từng cãi nhau to với Đỗ Ánh Lan.

Nói ra cũng buồn cười cả khu này đều là chủ nhà, chỉ riêng Đỗ Ánh Lan là người thuê, vậy mà còn chê người khác nghèo. Nếu gọi họ là dân nghèo, thì dân ở khu bình dân kế bên phải gọi là gì nữa?

May mà hôm đó là bà 202, người tính tình hiền nhất, nếu đổi lại là một trong số họ nghe thấy mấy câu đó, e là đã lột luôn lớp da cao quý của cô ta xem bên dưới rốt cuộc có thứ linh hồn sang trọng nào không.

Không khí trong phòng chợt trở nên căng thẳng. Lý Sùng Dương cười gượng, cố gắng hạ giọng:

"Vậy Đỗ Ánh Lan có nói ai sẽ đến đón cô ta không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!