Sao lại có thể c.h.ế. t được chứ?
Mới hai ngày trước, còn thấy cô ta ăn mặc chỉn chu, xách cái túi ánh bạc ra ngoài. Cả hành lang lúc đó toàn mùi nước hoa nồng nặc của cô ta, thơm đến mức hai tiếng sau còn chưa tan.
Mà tối hôm đó, 104 còn nghe rõ tiếng giày cao gót của cô ta vang đều trên sàn nhà.
Người như thế sao nói c.h.ế. t là c.h.ế. t được?
Đúng là bọn họ chẳng ưa gì Đỗ Ánh Lan, ghét cay ghét đắng thói "làm dáng" của cô ta, nhưng cùng lắm cũng chỉ mong cô ta dọn đi nơi khác, nào ai lại muốn cô ta thật sự c.h.ế. t đâu!
Khi cơn kinh hoàng qua đi, trên mặt mấy người lại hiện lên vẻ bực tức.
"Hay cho chị đó, Thục Phân!" 203 chỉ thẳng mặt bà chủ nhà mà mắng, "Chuyện lớn như thế mà chị giấu được à? Bọn tôi đứng ngoài cửa nãy giờ, chị cũng không hé một tiếng. Nếu không phải cảnh sát nói ra, chị còn định giấu tới bao giờ hả!"
Thục Phân xấu hổ đến mức mặt trắng bệch, bị mấy ánh mắt phẫn nộ xoáy vào, chỉ biết cúi đầu không dám cãi.
203 tức đến đỏ mặt:
"Tôi đã nói với chị rồi mà! Cái con Đỗ Ánh Lan đó nhìn đã thấy không phải người tử tế, bảo chị sớm đổi người thuê đi. Chị không nghe! Giờ thì sao, người ta c.h.ế. t ngay trong phòng chị rồi đó!"
Thục Phân uất nghẹn, nhỏ giọng lầm bầm:
"C.h.ế. t trong phòng tôi chứ có c.h.ế. t trong phòng cô đâu, cô làm gì mà ầm lên thế…"
Một câu đó lập tức chọc nổ mấy người đàn bà đang đứng đó.
"Chị nói cái gì thế hả?!"
"Chị nghe mình nói chưa? Giờ nhà mình mà bị mang tiếng có người c.h.ế.t, ai dám mua nữa?! Giá nhà ở khu này ít nhất cũng phải mười hai nghìn một mét vuông đấy! Mấy năm nữa còn có thể tăng nữa! Giờ thì hay rồi, c.h.ế. t người trong tòa nhà, hóa hung trạch mất rồi! Còn ai dám tới mua nữa hả!"
Thục Phân chực muốn khóc:
"Tôi… tôi không nói với các cô, cũng là vì sợ chuyện này lan ra chứ còn gì! Giờ chỉ có chúng ta biết thôi, nếu mọi người không nói, tôi không nói thì ai mà biết được trong phòng kia có người c.h.ế.t?"
Mấy người im bặt.
Nói thì cũng… có lý.
Rồi như cùng nghĩ ra điều gì, họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lý Sùng Dương. Trong mắt mỗi người đều ánh lên chút van nài, mong anh "thông cảm".
Lý Sùng Dương khẽ nhướng mày, giọng bình thản:
"Nhìn tôi cũng vô ích. Giấy không gói được lửa. Sớm muộn gì người ta cũng biết Đỗ Ánh Lan c.h.ế. t ở đây thôi. Cô ta không phải người không có bạn bè, đến lúc họ đi tìm, chẳng phải cũng lộ sao? Chưa kể thành phố này đầy phóng viên săn tin, chỉ cần một chiếc xe cảnh sát ra khỏi cục, chưa chắc đã qua nổi ống kính của họ."
Giọng anh trầm xuống:
"Lo điều tra ra hung thủ mới là việc quan trọng nhất."
Nói rồi anh gõ nhẹ cây bút trong tay, ánh mắt quét qua đám người đang đứng.
"Giờ tạm dừng cãi nhau. Tôi hỏi vài chuyện liên quan đến Đỗ Ánh Lan, mong các cô phối hợp."
Không khí cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn tiếng thở dồn dập.
202 lên tiếng đầu tiên:
"Hỏi đi, chuyện lớn thế này, cũng phải nhanh chóng tìm ra chân tướng chứ."
Câu nói vừa dứt, Thục Phân lập tức quay phắt lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!