Chương 301: (Vô Đề)

Bà chủ nhà dù đã cố giữ kín chuyện, trăm phương ngàn kế phòng ngừa, cuối cùng vẫn không giấu nổi, tin đã lan sang hàng xóm.

Mấy người ở tầng trên tầng dưới nghe động, túa ra xem. Có người còn định đưa tay đẩy cửa, khiến bà chủ hoảng tới mức mồ hôi túa đầy trán.

"Thục Phân, nhà chị có chuyện gì à?" người hàng xóm bên cạnh, vốn có quan hệ thân hơn chút, lên tiếng hỏi, trên mặt đầy tò mò.

"Thục Phân" chính là tên bà chủ nhà.

Thục Phân, thân hình mập mạp, vội vàng chắn ngang cửa, giơ tay lau mồ hôi trán:

"Không… không có chuyện gì đâu. Mấy người sao lại đều ở nhà thế này?"

"Không ở nhà thì đi đâu được." Người hàng xóm cười, vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng, vừa nói vừa hạ giọng đầy hứng thú:

"Tôi thấy rồi nhé dưới lầu có xe cảnh sát, lại còn một chiếc siêu xe đen bóng loáng nữa. Trong cái hẻm nhà mình bao giờ từng có loại xe đó đâu. Chị nói thật đi, có phải là nhà Đỗ Ánh Lan xảy ra chuyện không?"

Cái tên "Đỗ Ánh Lan", trong khu này ai mà chẳng biết.

Chỉ là ấn tượng của hàng xóm về cô ta, đều hết sức bình thường, chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Đừng thấy Đỗ Ánh Lan giờ đây chẳng còn mấy nhan sắc gương mặt gầy gò, trông thiếu sức sống chứ dáng người của cô ta thì vẫn còn rất được, khí chất cũng không tệ. Nhìn qua là biết từng có thời sống trong nhung lụa.

Mỗi ngày cô ta đều trang điểm kỹ càng; chỉ cần bước ra khỏi cửa, dù chỉ là để vứt rác, cũng phải phấn trắng dày cộm, môi đỏ tươi tắn. Cô ta đặc biệt chú trọng ăn mặc mùa hè mặc váy hở vai, hở lưng; mùa đông đi giày da bóng loáng. Ngay cả khi khất tiền thuê nhà, cũng chưa từng thấy cô đem mấy bộ quần áo hay trang sức kia đi bán.

Giống như đang cố giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng.

Từ khi Đỗ Ánh Lan dọn đến khu này, luôn có mấy người đàn ông trong xóm nhìn trộm không chớp mắt. Mấy người đó, phần lớn là chồng hoặc con trai của các bà hàng xóm.

Người sống trong khu này đều coi như khá giả, gia đình ổn định, vẻ ngoài yên ấm.

Nhưng bảo những bà vợ cả đời tằn tiện, lam lũ chịu nổi việc chồng mình cứ nhìn chằm chằm một người đàn bà như thế, thì đúng là chuyện khó.

Ví như nhà 203, chị vợ ở đó đã nhiều lần năn nỉ Thục Phân đuổi Đỗ Ánh Lan đi. Chị ta và chồng từng cãi nhau vài lần vì cô ta; người chồng trước nay lười nhác, vậy mà thỉnh thoảng lại chủ động giúp Đỗ Ánh Lan mang rác ra cửa.

Tiếc là mỗi lần được nhắc đến, Thục Phân đều chỉ qua loa cho xong.

Nhà 104 dưới lầu cũng từng than phiền nói nửa đêm cứ nghe tiếng giày cao gót gõ "cộp cộp" trên sàn, ồn đến mất ngủ cả đêm.

Thục Phân từng nhắc Đỗ Ánh Lan chuyện này, nhưng cuối cùng cũng chẳng đuổi được.

Cả khu chẳng ai thích cô ta. Trong mắt họ, sự tồn tại của Đỗ Ánh Lan khiến cả khu nhà trở nên không yên.

Ai nấy đều mong cô ta sớm dọn đi.

Cho nên khi nghe tin nhà cô xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là lo lắng mà là một niềm vui thầm lặng khi người khác gặp nạn.

"Ê, Thục Phân, có phải Đỗ Ánh Lan đắc tội ai rồi không?" người phụ nữ nhà 203 hỏi, "Hai hôm trước tôi còn thấy cô ta, mặt tươi như hoa, ra dáng xuân sắc lắm. Chị thân với cô ta, nói thật đi, có phải cô ta leo được ông chủ lớn nào không? Mà xe cảnh sát dưới nhà là sao? Chẳng lẽ bị vợ người ta bắt được à? Không thể nào, cô ta tuổi này rồi, còn có ông lớn nào coi trọng sao?"

Nghe người ta đoán bậy, da gà Thục Phân nổi khắp người.

Người c.h.ế. t là chuyện lớn vậy mà bọn họ mở miệng toàn lời xui xẻo. Bà ta lại vốn mê tín, t.h. i t.h. ể của Đỗ Ánh Lan vẫn còn trong nhà, nhỡ đâu linh hồn còn quanh quẩn chưa đi? Mấy lời ác độc này mà để hồn nghe được, có khi lại quay về báo oán!

Điều khiến Thục Phân sợ hãi hơn cả là trong lúc họ đoán bậy đoán bạ, trong lòng bà lại có chút đồng tình với những lời đó.

Cứ như thể bà cũng tin rằng, Đỗ Ánh Lan thực sự là người như vậy dù chưa từng thấy cô ta đi cùng người đàn ông nào.

Bà rùng mình hai cái, vội xua tay:

"Thôi được rồi! Mấy người còn ở đây nói nhảm cái gì? Tết nhất chẳng lo làm việc nhà, mau ai về nhà nấy đi! Tôi còn có chuyện, không rảnh tám với các người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!