Chương 30: (Vô Đề)

Tằng Diệc Tường bỗng sáng mắt, không kịp nói gì, lại vọt lên lầu.

Cố Ứng Châu đã cho anh ta một hướng điều tra rất rõ ràng.

Mấy cửa hàng châu báu có tiếng ở Cảng Thành đều có nhà thiết kế riêng và mã sản phẩm cho từng món. Họ sẽ không làm hàng loạt cùng kiểu dáng để tránh đụng hàng ngoài phố. Vì vậy, chỉ cần bỏ thời gian, nhất định có thể truy ra được người đã mua đôi hoa tai này.

Sau khi tiếng bước chân của Tằng Diệc Tường hoàn toàn biến mất, Lục Thính An mới thở phào một hơi.

Vừa rồi cậu còn tưởng Cố Ứng Châu sẽ giao cả mấy tấm ảnh in mặt cậu cho Tằng Diệc Tường, ai ngờ lại không đưa.

Điều đó khiến cậu nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

Đi bên cạnh Cố Ứng Châu, cậu hỏi: "Tại sao?"

Cố Ứng Châu nghiêng đầu, mặt mũi khó hiểu: "Cậu đang chơi trò lấp lửng gì thế?"

Lục Thính An liếc về phía túi của anh ta, giọng thấp xuống: "Ảnh của tôi, sao anh không đưa cho anh ta?"

"À, cái đó."

Cố Ứng Châu hiểu ra, "Một chứng cứ như hoa tai đã đủ cho anh ta điều tra một thời gian rồi." Nói đoạn, anh bổ sung: "Cậu nghĩ anh ta cầm mấy tấm ảnh đó thì giúp được gì cho vụ án à? Chỉ tổ lập tức lôi cậu vào phòng thẩm vấn.

"Lục Thính An im lặng, coi như thừa nhận. Cậu cúi đầu, lầm bầm như nói với chính mình:"Cấp trên các anh có phải đang bị Tằng Diệc Tường nắm thóp gì không?"

"Hử? Sao lại nói thế?"

Lục Thính An đếm trên đầu ngón tay: "Ngu mà không tự biết, nhỏ mọn, tham danh lợi… Anh ta rốt cuộc dựa vào cái gì mà được cùng cấp với anh?"

Cố Ứng Châu cười nhẹ, hiếm khi có giọng ôn hòa: "Tôi coi như cậu đang khen tôi."

Suy nghĩ một chút, anh giải thích hộ Tằng Diệc Tường: "Bỏ qua mấy khuyết điểm đó, sếp Tằng cũng là một cảnh sát giỏi."

"Bỏ qua khuyết điểm?"

Lục Thính An bật cười, "Vậy anh nói thử năm ưu điểm của anh ta xem?"

Cố Ứng Châu: "…"

Lục Thính An cười nửa miệng: "Đến một cái mà cũng nói không nổi à?"

Cố Ứng Châu đành chịu, đành phải nói: "Trước kia khi còn làm ở đội phản ứng nhanh, anh ta từng bị trúng đạn khi cố cứu con tin bị bắt cóc, suýt nữa mất mạng.

"Nếu nhớ không nhầm, viên đạn đó suýt trúng tim. Sau sự việc, gia đình con tin còn tặng cờ vinh danh, giờ vẫn còn treo ở nhà."Còn gì nữa?"

"Khi truy bắt hung thủ, từng chắn d.a. o thay đồng nghiệp."

Dao găm trắng c.h.é. m ra, d.a. o đỏ rút lại, đồng nghiệp xem anh ta như cha mẹ tái sinh.

"Còn gì nữa?"

"Vì cấp dưới mà từng gánh dùi cui thay."

Lục Thính An bừng tỉnh: "Ưu điểm của anh ta là… mạng lớn à?"

Cố Ứng Châu: "……"

Nói như vậy thì… cũng không sai thật.

Tuy ngoài miệng còn châm chọc, nhưng Lục Thính An cũng không còn nghi ngờ tư cách làm người của Tằng Diệc Tường nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!