Trên tờ báo đen trắng không thể nhìn rõ nữ thi mặc sườn xám màu gì, nhưng Lục Thính An tuyệt đối không thể nhớ nhầm. Dù là cảnh trong mơ hay ảnh chụp trên báo, bộ sườn xám kia đều được thêu hoa mẫu đơn cực kỳ tinh xảo, cả vị trí hoa lẫn hình dạng đều giống nhau y hệt.
Ngay lúc mới gặp người phụ nữ trong mơ, cậu đã thấy kỳ quái. Lần đầu tiên thấy có ai mặc sườn xám lại còn buộc thêm một sợi tơ hồng ở eo. Đó là một sợi dây cổ, bện từ vài sợi tơ, đầu cuối treo một miếng mã não nhỏ hình giống cái chuông lục lạc.
Cho nên, cậu trăm phần trăm không thể nhận nhầm được: bên hông nữ thi trên báo, rõ ràng cũng buộc cùng một loại dây và mặt trang sức y hệt!
Dù đã nhìn thấy không ít quỷ trong ác mộng, nhưng bức ảnh này vẫn khiến cậu ớn lạnh đến tận xương sống, cảm giác còn mạnh hơn bất kỳ thứ gì trước đó.
Nếu cô gái cổ dài trong mộng và t.h. i t.h. ể không đầu thật sự là cùng một người, vậy giấc mơ tối qua của cậu… rốt cuộc là mơ gì? Hiện trường vụ án sao?
Nhưng rõ ràng cậu đâu có nhìn thấy hung thủ là ai, hơn nữa người phụ nữ đó cũng không phải c.h.ế. t do bị c.h.é. m đầu!
Hay chỉ là trùng hợp?
Nguyên chủ từng thường xuyên đến Bách Hối Môn, chắc chắn đối với các nữ ca sĩ nơi đó có ấn tượng sâu sắc. Có thể phần ý thức còn sót lại của nguyên chủ đã làm cậu rối trí cũng không chừng.
Cho đến khi ngồi lên xe của Lục Trầm Hộ, Lục Thính An vẫn còn thất thần, không thể tĩnh tâm lại được.
Những chuyện này, càng nghĩ càng thấy rợn người…
Sở cảnh sát cách biệt thự khoảng mười mấy cây số. Lục Trầm Hộ đối với công việc mới của cậu vô cùng hào hứng, chạy xe xuyên qua những con đường nhỏ chỉ mất chưa đầy 20 phút đã đưa cậu đến trước cổng sở cảnh sát hình vòm. Cánh cổng lớn mang phong cách Châu Âu lãng mạn hiện ra trước mắt Lục Thính An.
Cậu tiện tay đội mũ cảnh sát lên đầu, rồi hỏi:
"Sao lạ vậy, sao lại không có ai ở cổng thế này?
"Đừng nói với cậu là mọi người đã tự giác vào vị trí hết rồi nhé? Chẳng phải bình thường đều có người trực ở ngoài cơ mà? Lục Trầm Hộ cũng hạ cửa kính xe xuống, nhìn một lượt rồi nói:"Thật sự là đi hết cả rồi."
Lục Thính An đang định mở cửa xe thì khựng lại, quay đầu hỏi:
"Đi đâu?"
"Đi đón khách quý."
Lục Trầm Hộ giải thích:
"Bên trên có một nhân vật rất quan trọng đến đây, nghe nói muốn tổ chức tiệc đính hôn tại Cảng Thành. Đảm bảo an toàn cho người đó là ưu tiên hàng đầu, cho nên phần lớn người trong sở cảnh sát đều được triệu tập đi họp và bố trí an ninh rồi.
"Lục Thính An khẽ gật đầu, suy nghĩ điều gì đó. Nói cho dễ nghe thì là"bố trí an ninh
", còn nói thẳng ra thì… chẳng khác gì đi làm vệ sĩ cho người ta. Có thể điều động lực lượng lớn như vậy ở Cảng Thành, đúng là người này không đơn giản chút nào. Lục Trầm Hộ nói không sai, đây chắc chắn là một"đại nhân vật
". Lục Trầm Hộ cúi nhìn đồng hồ, sau đó vỗ vỗ vai con trai, dịu dàng dặn dò:"Đừng lo, loại nhiệm vụ như vậy không đến lượt tổ hậu cần các con đâu. Vào đi, trong tổ có một người tên A Hải, trước kia ba từng giúp cậu ta, giờ đừng ngại gì cả, con cứ làm việc dưới tay cậu ấy."
Lục Thính An thấy hơi là lạ:
"Ba… làm vậy có hơi không hay lắm không?"
Lục Trầm Hộ không để tâm chút nào, khoát tay cười nói:
"Không có gì không hay cả. Con tưởng không có ba thì cậu ta có thể vào được sở cảnh sát à?"
Làm việc gì cũng phải hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế, Lục Trầm Hộ thấy A Hải là người trẻ tuổi trung thực, thật thà nên lúc trước mới chịu ra tay giúp đỡ.
Mà A Hải cũng luôn xem ông như quý nhân của mình.
Hôm nay Lục Trầm Hộ có vẻ thật sự rất bận. Vừa mới để Lục Thính An xuống xe, còn chưa đợi cậu bước qua cánh cổng, ông đã đạp ga, vèo một phát lái xe đi luôn.
Lục Thính An đội mũ cảnh sát lên, nhìn theo bóng xe khuất dần, rồi hờ hững buông tay vành nón lập tức trễ xuống, gần như che khuất nửa khuôn mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!