Trên đường trở về sở cảnh sát, suốt quãng đường, Cố Ứng Châu và Lục Thính An không nói với nhau một lời.
Lục Thính An bồn chồn không yên, cứ nghĩ đến mấy tấm ảnh chụp mình đang nằm trong tay Cố Ứng Châu, liền cảm thấy đêm nay chắc chắn không thể ngủ yên.
Cậu đột nhiên nhận ra: hiểu biết của mình về nguyên chủ vẫn còn quá ít, quá sơ sài. Chỉ cần sơ suất một chút thôi, là có thể khiến người khác bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc cậu có thật sự là "Lục Thính An
"hay không. Khi về đến sở cảnh sát thì trời đã tối mịt. Hai người lên đến tầng hai, vừa rẽ qua hành lang đã thấy Tằng Diệc Tường đang ôm cây đợi thỏ ngồi ở ghế sofa. Nghe thấy tiếng bước chân, Tằng Diệc Tường đang cúi đầu xem tài liệu lập tức ném hết mọi thứ sang một bên, đứng dậy phàn nàn đi tới:"Sao giờ này mới mò về, tôi suýt nữa tưởng anh bị cậu ta kéo đi ăn chơi trác táng rồi đấy."
Lời này là nhắm vào Cố Ứng Châu, nhưng ý ám chỉ ai thì trong lòng mọi người đều rõ.
Lục Thính An cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu.
Tên Tằng Diệc Tường này không biết trong đầu dây thần kinh nào bị lệch, mở miệng không nói vài câu đạp người thì không chịu được hay sao? Dây thanh quản của anh ta là bị cột chặt với chỉ số EQ thấp à?
Trong lòng đang buồn bực, Lục Thính An lạnh mặt bước lên phía trước định nói gì đó.
Nhưng vừa hé miệng, Cố Ứng Châu như thể đoán được cậu sắp làm gì, liền đưa tay kéo cậu lại phía sau, hạ giọng nhưng đủ để cả ba nghe thấy:
"Đừng chấp anh ta làm gì, EQ thấp kiểu này anh ta chịu không nổi đâu.
"Lục Thính An lập tức ngẩn người vẻ mặt hoàn toàn bất ngờ. Tằng Diệc Tường:"…
"Thói quen nói móc người cũng có thể lây lan nhanh thế à? Anh ta mặt mày sa sầm, còn chưa kịp chửi vài câu thì Cố Ứng Châu đã mất kiên nhẫn cắt ngang:"Cậu không lo ở tổ 2 tra án, mò lên tầng hai của chúng tôi làm gì? Ngắm hoàng hôn à?"
"Ai thèm ngắm cái hoàng hôn nát của mấy người."
Tằng Diệc Tường khó chịu trừng hai người mấy cái, giọng cũng có chút bực tức:
"Cố Ứng Châu, vụ này là hai tổ cùng làm, không có lý gì cậu hỏi được manh mối từ pháp y Lê rồi tổ 2 lại hoàn toàn không biết gì về tiến độ điều tra bên các cậu cả, đúng không? Tôi hỏi thật, các cậu có phải đã tìm ra manh mối quan trọng nào khác rồi?"
Cố Ứng Châu lơ đễnh liếc qua:
"Cũng có vài manh mối có liên quan đến hung thủ."
Tằng Diệc Tường lập tức lộ ra vẻ "biết ngay mà
". Thật ra từ đầu anh ta đã đoán Cố Ứng Châu chắc chắn không phải dắt Lục Thính An đi chơi, trong trường cũng không thể hỏi vài câu mà hết nguyên buổi chiều được, khả năng lớn nhất là hai người kia lại âm thầm mò đến hiện trường lần nữa. Gặp phải người như Cố Ứng Châu, Tằng Diệc Tường hoàn toàn không dám tự tin, trong bụng cứ thấy lo lắng. Anh ta đoán chắc đối phương lại lần nữa tìm được manh mối mấu chốt nào đó, nên mới về muộn như vậy, vì thế liền lên tầng hai đón đầu."Vậy các cậu biết hung thủ là ai rồi?"
"Thật sự chưa." Cố Ứng Châu nói rất thản nhiên. "Nhưng đã tìm được đồ vật hung thủ để lại ở hiện trường.
"Đồ của hung thủ? Ánh mắt Tằng Diệc Tường sáng rực. Thời gian trôi lâu vậy rồi, tổ 2 bọn họ đến giờ còn không xác định được hung thủ là nam hay nữ, cao bao nhiêu, khoảng bao nhiêu tuổi. Nếu hung thủ thật sự để lại thứ gì ở hiện trường, thì đây chính là con đường duy nhất để phá vụ án này. Anh ta hồi hộp và tò mò, nhìn chằm chằm vào Cố Ứng Châu:"Là thứ gì?"
Cố Ứng Châu đưa tay vào túi sờ tìm, nhưng chưa rút ra đã thản nhiên rút tay về, hỏi ngược lại:
"Sếp Tằng, muốn xem vật chứng trước, không lẽ không nên "thả con tép bắt con tôm" chút? Nói xem, buổi chiều tổ 2 các anh điều tra được gì?"
"Tổ các cậu chẳng phải đã nghe pháp y Lê nói về cuốn nhật ký rồi sao?" Tằng Diệc Tường xoa xoa mũi, ngượng ngùng đáp.
"Vậy ngoài nhật ký thì sao?"
Cố Ứng Châu chỉ nhìn biểu cảm của anh ta là biết ngay, tên này đang tính "ôm công
"kiểu như đợi tổ 1 phá được thì tranh một phần thành tích. Cố Ứng Châu không quan tâm ai được ghi công, nhưng nếu đã nhận vụ án, thì không thể để tiến độ phá án bị cản trở vì mấy chuyện vớ vẩn như vậy. Giọng anh lạnh đi:"Sếp Tằng, đừng quên vụ này ban đầu là tổ bọn tôi tiếp nhận. Anh cũng không muốn bị đốc trưởng đá tổ 2 các anh ra khỏi vụ này luôn chứ?"
Tằng Diệc Tường sửng sốt:
"Cố Ứng Châu, đây là thái độ thương lượng sao?!"
Cố Ứng Châu khẽ cười, giọng lãnh đạm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!