Chương 286: (Vô Đề)

Du Thất Nhân dẫn người đến nơi đã là hơn một tiếng sau. Xe cảnh sát nối đuôi chạy vào, sắc mặt cả đoàn đều không mấy dễ coi.

Lục Thính An nhìn thấy liền hiểu.

Tết nhất, hơn nữa còn là đêm giao thừa, ai cũng đang ở nhà sum họp cùng người thân bạn bè. Giờ này lẽ ra phải là lúc ăn uống, cạn chén, trò chuyện vui vẻ, thế mà lại xảy ra án mạng.

Chẳng ai muốn trong ngày nghỉ phải lao ra đường làm "trâu ngựa". Hơn nữa, tính chất công việc của bọn họ vốn đã quá áp lực, năm mới mở đầu bằng một vụ như thế này thì đúng là chẳng lấy gì làm hay ho.

"Vất vả mọi người rồi." Cố Ứng Châu lên tiếng: "Kết thúc vụ này, tôi sẽ lì xì cho các anh em, đầu năm xua xui."

Hằng năm, Cố Ứng Châu đều phát bao lì xì cho tổ trọng án. Đến mức tuổi tác chênh lệch, đáng ra có thể gọi bằng "chú" như Hồ Trấn cũng được chia phần. Có khi thấy gánh nặng gia đình người ta lớn, anh còn cố tình dày thêm bao lì xì.

Mấy chuyện này vốn chẳng phải chuyện để khoe khoang, chẳng qua từng bị người ngoài vô tình bắt gặp rồi truyền ra.

Nghe nhắc đến lì xì, sắc mặt đám cảnh sát mới giãn ra. Thực ra đây đều là công việc trong bổn phận, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút oán thầm. Nếu có thêm bao lì xì… thì chẳng ai dám than phiền nửa câu.

Du Thất Nhân bước về phía Lục Thính An, đến gần thì hạ giọng hỏi:

"Sao lại thế này? Cậu với sếp Cố thế nào lại xuất hiện trong tiệc nhà họ Bùi?"

Cô tuy không rành giới kinh doanh ở Cảng Thành, nhưng với tư cách cảnh sát, những gia tộc trọng điểm như Bùi gia vẫn có chút hiểu biết. Lục Thính An và Cố Ứng Châu, rõ ràng chẳng mấy khi hợp với Bùi gia.

Vậy tại sao cô lại hỏi Lục Thính An mà không hỏi Cố Ứng Châu? Đương nhiên là vì Cố Ứng Châu nổi tiếng chẳng bao giờ tham gia mấy cuộc tụ tập vô nghĩa. Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, anh ta là đi theo ai đến đây rồi.

Lục Thính An khẽ mím môi, trong chốc lát không biết phải giải thích ra sao.

Làm sao nói được chứ? Chẳng lẽ bảo rằng vốn định ngăn chặn một vụ án mạng, kết quả lại thành chính mắt chứng kiến một vụ mưu sát? Như thế thì mất mặt quá.

Cậu im lặng, lấy tay che nửa gương mặt, chẳng muốn nói gì thêm.

Không nghe được câu trả lời, Du Thất Nhân chỉ vào phía bể bơi, nơi có người đang đưa t.h. i t.h. ể vào biệt thự đó chính là Sầm Khả Dục.

"Pháp y Sầm đến từ khi nào?"

Lục Thính An liếc nhìn Sầm Khả Dục trong bộ đồ trắng:

"Chỉ sớm hơn các cô mười lăm phút thôi."

"Anh ta đến cũng nhanh thật." Du Thất Nhân lẩm bẩm, "Bảo sao lúc nãy tôi gọi mãi không ai bắt máy, thì ra cậu đã báo cho anh ta trước rồi." Nghĩ ra điều gì, cô vội nói tiếp:

"Thế thì tôi phải gọi cho pháp y Lê, hôm nay cô ấy còn về quê với cha mẹ. Nếu Sầm pháp y đã ở đây, vậy thì không cần để cô ấy vất vả chạy đến nữa."

Có lẽ giờ cô ấy đang trên đường, nhưng một tiếng trước còn bảo phải chậm nửa giờ mới xuất phát, tính ra chắc vừa mới ra khỏi nhà không lâu.

Lục Thính An nhìn Du Thất Nhân xoay người bước nhanh, không ngăn cản.

Sầm Khả Dục nhà gần hơn một chút, nên tới nơi cũng sớm. Nhưng vì những người khác chưa vào vị trí, anh không thể lập tức bắt tay vào công việc. Mười lăm phút chờ đợi, anh chỉ thay bộ đồ chuyên dụng và tản bớt đám đông xung quanh hiện trường.

Lúc này, cảnh sát đã có mặt đông đủ, hiện trường mới thực sự được khống chế và công việc điều tra bắt đầu tiến hành thuận lợi.

Người của phòng giám nghiệm khiêng t.h. i t.h. ể Bùi Hoành Lịch vào một phòng khách ở tầng một, đặt lên giường. Dù đã trôi qua một khoảng thời gian, m.á. u từ vết thương ở sau gáy và n.g.ự. c đã chảy ít đi nhiều, nhưng khi cơ thể ướt sũng ấy vừa tiếp xúc với ga giường trắng tinh, lập tức nhuộm loang một mảng đỏ thẫm.

Ngay dưới vết thương, m.á. u tụ lại thành màu sẫm nhất, loang dần ra xung quanh bị nước pha loãng, nhìn thoáng qua như một đóa hồng đỏ tươi nở trên nền trắng.

Ngoài cửa phòng khách, Đậu Khuynh Quả bật khóc nức nở, hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang tao nhã như khi mới gặp buổi tối nay.

Cô bám chặt vào khung cửa, đôi mắt đỏ mọng, thân hình mảnh mai run rẩy như chiếc lá khô.

"Hoành Lịch! Anh c.h.ế. t rồi, em với con biết phải làm sao đây? Sao anh nhẫn tâm vậy, bỏ mặc mẹ con em mà đi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!