Chương 28: (Vô Đề)

Đây là lần thứ hai Lục Thính An bước vào căn thư phòng này.

Nói là thư phòng, thật ra giống phòng vẽ tranh hơn. Ngoại trừ bức tường có cửa sổ, những bức tường còn lại đều treo đầy tranh, có tranh phác họa của Trần Thời Hữu, cũng có tranh sơn dầu và màu nước của các họa sĩ nước ngoài.

Tất cả đều được lồng kính cẩn thận.

Có bức đậm chất nghệ thuật, có bức dễ hiểu, duy chỉ có một bức treo sau cánh cửa khiến Lục Thính An nhìn rất lâu vẫn không hiểu nổi.

Đó là một bức tranh trừu tượng, tên tranh cũng trừu tượng nốt: 《Người tình》.

Từ góc độ người bình thường nhìn vào, nó thực sự rất rối rắm: nền trắng được tô lên loang lổ màu sắc, trông như một cái giường, mà trên giường thì chồng chất hình thù màu mè kỳ quái, ghế chẳng ra ghế, người chẳng ra người.

Nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, Lục Thính An chỉ nhận ra ở góc dưới bên trái của bức tranh có một chiếc lồng sắt, trong đó nhốt một con chim sẻ màu nâu.

Trần Thời Hữu rất trân trọng bức 《Người tình》 này, có thể thấy từ lớp kính sạch sẽ không một hạt bụi khác hẳn các khung kính khác đã phủ bụi.

Lục Thính An ghi nhớ tên tác giả:

Y Phàm Lôi, một họa sĩ nước ngoài.

Xem xong tranh, cậu đưa ánh mắt về phía giá vẽ đối diện cửa sổ.

Trên giá là một tờ giấy trắng, góc trên bên phải có một chấm đen bằng đầu ngón út.

Ngay lần đầu tới đây, cậu đã chú ý tới chấm đen này, cứ tưởng đó là mực vẽ dây ra. Nhưng khi lại gần, cậu phát hiện đó không phải vết mực, mà là dấu cháy mờ nhạt như bị hằn xuyên qua từ tờ giấy phía trên.

Vết cháy đó lớn cỡ đầu tàn thuốc lá.

Mà Trần Thời Hữu không hút thuốc. Trong nhà cậu ta không có thuốc lá, cũng không có bật lửa, thùng rác không có đầu mẩu nào.

Vậy thì, dấu cháy này rất có khả năng là do người khác để lại.

Lục Thính An gỡ tờ giấy ra khỏi giá vẽ, coi như vật chứng.

Cuối cùng, cậu bước đến kệ sách lớn đặt ở góc phòng khách.

Giá sách được chia thành nhiều tầng. Trần Thời Hữu là người có phần mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, các loại sách được sắp xếp theo độ cao, độ dày, thể loại, từ văn xuôi đến tiểu thuyết rồi đến sách chuyên ngành tất cả được phân loại cẩn thận.

Phần lớn sách vẫn còn mới tinh.

Theo thói quen của người có tiền, dù không đọc, giá sách cũng phải trưng đầy để làm đẹp.

Lục Thính An lướt qua khoảng mười quyển, ánh mắt nhanh chóng kiểm tra từng trang, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Khi đến hàng sách chuyên ngành cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên một quyển tiểu thuyết dày cộp.

Cuốn tiểu thuyết này có độ dày gần giống sách chuyên ngành, xen lẫn vào trong cũng khó phát hiện. Nhưng với tính cách Trần Thời Hữu, quyển này không nên xuất hiện ở đây trừ khi…

Lục Thính An rút quyển sách ra.

Vừa định mở ra, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đều đều.

Nam Cung Tư Uyển

Cậu đặt tay lên quyển sách, quay đầu nhìn Cố Ứng Châu: "Tìm được vật chứng gì hữu ích không?

"Cố Ứng Châu không nói lời nào, chỉ giơ tay phải lên. Trong lòng bàn tay là một chiếc bông tai ngọc trai tròn trịa, sáng bóng. Lục Thính An chạm tay vào dái tai, hỏi:"Tìm thấy ở đâu?

"Một vật quan trọng như vậy mà Tằng Diệc Tường và những người khác lại không phát hiện ra. Cố Ứng Châu bỏ bông tai vào túi vật chứng, nói:"Trên giường Trần Thời Hữu, cái này kẹt trong khe nệm. Cậu nghĩ nó là của Hứa Hân Tuyết sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!