Khi nghe tin Trần Thời Hữu qua đời tại nhà giáo viên dạy piano, Hứa Hân Tuyết sững sờ đến mức liên tục đánh sai phím, cả bản nhạc bị cô đánh thành một mớ hỗn loạn.
Giáo viên tưởng cô không khỏe, liền kết thúc buổi học sớm hơn mười phút.
Sau chuyện xảy ra tại Giang Chu Vinh, cả khu dân cư ai nấy cũng đều mang tâm trạng nặng nề.
Hứa Hân Tuyết thất thần rời khỏi khu chung cư, nhưng vừa đến cổng thì bị một bóng người cao lớn chặn lại.
Cô không ngờ cảnh sát lại tìm đến nhanh như vậy.
"Xin lỗi anh cảnh sát," cô nhỏ nhẹ, "tôi thật lòng muốn cung cấp manh mối có ích, nhưng thực ra… đã rất lâu rồi tôi không gặp Trần Thời Hữu, cho nên…"
Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười khổ, ánh mắt mang theo vẻ yếu đuối khiến người ta nhìn mà thương xót, nhìn thẳng vào Cố Ứng Châu, khẽ hỏi:
"Cậu ấy… thật sự c.h.ế. t rồi sao? Là khi nào? Có phải rất đau đớn không?"
Cố Ứng Châu chăm chú theo dõi từng biểu cảm của cô, rồi cố ý đáp:
"Chết do mất m.á. u quá nhiều, không thể không đau đớn được. Cô và Trần Thời Hữu quen nhau đã lâu chưa? Có từng đến nhà cậu ta không?"
"Đến nhà cậu ấy làm gì? Tôi còn không biết cậu ấy ở đâu."
Ánh mắt Hứa Hân Tuyết có chút khó hiểu, sắc mặt trắng bệch, trông như thể vẫn đang rất sốc vì cái c.h.ế. t của Trần Thời Hữu.
Khi trả lời, trong giọng cô có phần bất đắc dĩ:
"Anh cảnh sát à, tôi và Trần Thời Hữu đúng là quen biết nhau khá lâu nhưng anh có lẽ hiểu lầm rồi. Nói nghiêm túc thì chúng tôi còn chẳng đến mức là bạn bè. Tính cách của cậu ấy, anh cũng biết rồi đấy, không giỏi giao tiếp, rất khó thân."
Cố Ứng Châu nghe cô nói, nét mặt và lời lẽ đều không giống đang giả vờ.
Anh nhíu mày:
"Không phải hai người là người yêu sao? Có học sinh từng nhìn thấy hai người đi cùng nhau.
"Nghe vậy, Hứa Hân Tuyết như thể vừa nghe được điều gì kinh khủng. Cô lùi lại nửa bước, ánh mắt không tin nổi."Ai đồn ra những lời đó vậy?"
Cô nhíu mày, không mấy vui vẻ mà giải thích:
"Tôi và cậu ấy chỉ là quen biết cũ. Gặp mặt chào hỏi là chuyện hết sức bình thường. Anh có thể hỏi thêm vài người bạn cùng lớp tôi sẽ rõ, tôi có nhiều bạn khác giới lắm, và tôi đi với họ còn thường xuyên hơn. Anh không thể chỉ vì tôi từng xuất hiện cạnh Trần Thời Hữu mà liền cho rằng tôi là bạn gái cậu ấy, thế thì quá gượng ép rồi."
Nói đến đây, cô như nhớ ra điều gì, khẽ bổ sung:
"Hơn nữa tôi có bạn trai rồi."
Lần này, đến lượt Cố Ứng Châu sững người.
Trước đây khi điều tra ở trường, các sinh viên đều nói bên cạnh Hứa Hân Tuyết luôn có nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng cô luôn mềm mỏng từ chối, giữ mối quan hệ ôn hòa để không làm ai mất mặt.
Chính vì thế, suốt hai năm qua, chưa từng ai nói xấu cô, thậm chí nhiều người còn ôm hy vọng mãi không chịu buông.
Vậy mà cô thực sự đã có bạn trai?
Nếu vậy, tại sao cả đám bạn cùng trường hay những người theo đuổi kia lại chẳng ai hay biết?
Cố Ứng Châu thoáng bối rối.
Ngay lúc ấy, như để xác nhận lời của Hứa Hân Tuyết, một chiếc xe từ từ chạy tới, đỗ lại gần bên.
Cửa kính bên ghế lái hạ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!