Theo những gì tôi nắm được hiện tại, tôi lại thấy lời bà mẹ chồng cô nói đáng tin hơn một chút. Mẹ kế đối xử cay nghiệt với con riêng, cái đó có gì lạ? Huống chi, cô vốn là loại người trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu."
Trương Tĩnh Hương nghe cậu lại đứng về phía bà Dạ, cả người lập tức rối loạn, lòng như mớ bòng bong.
Lý trí nói với cô rằng cảnh sát đang dồn ép, bằng chứng rõ ràng đều chỉ về phía Dạ Lãng Minh, không lẽ nào thả anh ta ra để cô phải ngồi tù?
Nhưng dựa vào hiểu biết nhiều năm nay về bà ta, trong lòng bà ta chỉ có con trai là quan trọng nhất, bản thân bà ta xếp hàng thứ hai. Vì giữ lấy con trai và chính mình, bà ta sẵn sàng đẩy người khác ra gánh tội thay, lại còn thêm mắm dặm muối, bịa đặt vài lời mê hoặc, chuyện đó quá đỗi bình thường.
Nói thật thì nguy, không nói thì cũng xong đời.
Trương Tĩnh Hương lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
……
Ở một phòng thẩm vấn khác, bà Dạ cũng gặp tình cảnh chẳng khác là bao.
Khoảng bốn mươi phút sau khi Trương Tĩnh Hương bị đưa đi, Lý Sùng Dương bước vào phòng số 3, nơi bà ta đang ngồi đối diện với Cố Ứng Châu.
Vừa mở cửa, cậu ta đã tỏ vẻ hớn hở, giọng nói vang vang:
"Lão đại, khỏi cần thẩm vấn nữa, Trương Tĩnh Hương đã khai rồi. Hung thủ chính là Dạ Lãng Minh. Chúng ta trực tiếp nhốt hắn chờ đưa ra tòa thôi."
Cố Ứng Châu nghe vậy lập tức đứng dậy:
"Cô ta có khai ra chỗ chôn cơ quan của Dạ Quang chưa?"
"Chưa đâu." Lý Sùng Dương đáp, "Cô ta đang mặc cả với sếp Lục. Cô ta nói chỉ cần chỉ ra được nơi chôn giấu cơ quan của Dạ Quang, cảnh sát sẽ viết biên bản ghi nhận sự hợp tác, coi như có công phá án. Hơn nữa, cô ta đang mang thai, chắc chỉ cần cải tạo giáo dục một chút rồi sẽ được thả ra để an dưỡng."
Cố Ứng Châu khoát tay:
"Đi nói với Lục Thính An, miễn là chỉ ra được hung thủ, điều kiện gì chúng ta cũng có thể chấp nhận."
"Rõ, lão đại!"
Bà Dạ không ngồi yên nổi nữa, kích động đập mạnh bàn:
"Con tiện nhân đó nói dối! Các người lại tin lời nó sao? Nó chỉ muốn trốn tội nên mới bịa đặt! Người hại c.h.ế. t Tiểu Quang chính là nó! Nếu không có nó, Tiểu Quang làm sao c.h.ế. t được! Nó chỉ biết lo cho thân mình, nằm mơ!"
Cố Ứng Châu chống tay lên bàn, người hơi khom xuống, ánh mắt sắc lạnh áp bức nhìn chằm chằm bà ta:
"Ý bà là… Trương Tĩnh Hương mới chính là kẻ chủ mưu?"
Bà Dạ vội vàng ngẩng đầu, nói liền một hơi:
"Nếu tôi nhận, thì có phải Lãng Minh sẽ được thả không?"
Cố Ứng Châu liếc qua bà ta:
"Nếu bà nói thật, chỉ ra và xác nhận hung thủ, chúng tôi sẽ xem xét giảm tội cho bà."
Bà Dạ hấp tấp đáp:
"Tôi không biết ai là hung thủ, nhưng tôi biết bao lâu nay tôi và Lãng Minh đều bị con tiện nhân Trương Tĩnh Hương che mắt! Chính nó làm chúng tôi nghĩ Tiểu Quang chỉ là một đứa trẻ hư mà thôi."
Bà ta sốt ruột lắm, sợ chỉ chậm một chút thôi là tội của Dạ Lãng Minh sẽ bị định đoạt.
Những gì bà ta khai, toàn là sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Trương Tĩnh Hương mới lục lại để gán ghép.
Ví dụ như trước đây, nhiều lần bà và Dạ Lãng Minh về đến nhà thì phát hiện mọi thứ lộn xộn, đồ ăn vặt và khay đĩa rơi vãi khắp nơi. Nhưng khi tìm trong phòng lại thấy Trương Tĩnh Hương chỉ ngồi đó lau nước mắt rồi ngủ thiếp đi. Họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Dạ Quang biến mất. Theo bản năng, cả hai liền nghĩ rằng đứa trẻ cãi lời Trương Tĩnh Hương bỏ đi. Sau đó dù tìm được Dạ Quang về và nó khăng khăng nói mình vô tội, họ vẫn chẳng tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!