Thi thể của Trần Thời Hữu nhanh chóng được Lê Minh đưa về phòng giám định pháp y. Cha mẹ cậu ta không muốn quay về ngay, nên cái xác tạm thời vẫn phải giữ lại ở đồn cảnh sát.
Cố Ứng Châu và Tằng Diệc Tường cùng rời khỏi hiện trường. Vụ án này do hai tổ phối hợp xử lý. Vừa ra khỏi khu 413, họ liền phân công công việc.
Tổ 2 sau khi kiểm tra hiện trường và vật chứng thì quay lại đồn để điều tra các mối quan hệ xã hội của Trần Thời Hữu và hoàn cảnh gia đình cậu ta.
Một vài thành viên trong tổ đang nghỉ phép, nên tạm thời chỉ có Cố Ứng Châu và Lục Thính An đến Đại học Cảng Minh để thăm hỏi giáo viên và bạn bè của nạn nhân.
Phân công xong xuôi, Cố Ứng Châu và Lục Thính An rời đi. Hiện trường chỉ còn lại Tằng Diệc Tường, Chương Hạ, và nhân viên giám định Ngân Kiểm Khoa đang thu thập chứng cứ từ nhà vệ sinh.
"Anh Tằng, người này cũng quá kỳ lạ. Giữa một khu dân cư rộng như Giang Chu Vinh, thế mà cậu ta thật sự tìm ra thi thể."
Tằng Diệc Tường nhíu mày:
"Không chỉ Giang Chu Vinh đâu. Nghe A Hải nói bọn họ lục soát tận ba khu dân cư. Phải gọi là may mắn đấy chứ.
"Nói vậy thôi, nhưng trong lòng Tằng Diệc Tường không thể không khâm phục. Trong suốt quá trình tìm ra xác chết, họ không có lợi thế gì cả. Từ thời tiết, địa điểm, con người đều bất lợi. Vậy mà nhờ vào trực giác của Lục Thính An, chỉ với một con mèo và một bộ quần áo dính máu, cậu ta dám đoán rằng đã có người bị sát hại. Rồi còn Cố Ứng Châu cũng đồng ý thử"liều một phen
". Cả hai đã rong ruổi suốt ba, bốn tiếng đồng hồ trong ba khu dân cư. Cuối cùng là một chút may mắn, đúng lúc bên khu 413 để lộ sơ hở trước mặt Lục Thính An, nên mới tìm được. Tằng Diệc Tường hít vài hơi không khí tươi mát, mùi tử thi trong mũi cũng nhạt bớt, rồi vỗ vai Chương Hạ:"Đi kiểm tra hiện trường đi.
Cũng mấy năm rồi chúng ta mới cùng tổ 1 phá án. Lần này nhất định không thể để thua bọn họ!Nam Cung Tư UyểnNày… Cậu nói Lục Thính An đó, có phải là con trai của Lục Trầm Hộ không? Chính là "Lục thiếu gia tai tiếng" nổi tiếng năm nào?Nửa năm trước, cậu ta đánh nhau ở hội sở Hoành Diệp, chẳng phải chính anh là người tình cờ đi ngang và lôi cậu ta về đồn sao? Mặt mũi thế kia, làm sao quên nhanh được.
"Tằng Diệc Tường lắc đầu, ánh mắt trầm xuống. Không phải quên. Mà là không thể quên. Ai từng gặp qua Lục Thính An, đều rất khó quên được gương mặt đó đến cả minh tinh cũng khó sánh bằng. Nhưng… một con người có thể thay đổi nhanh đến vậy sao? Tằng Diệc Tường vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp cậu ta cách đây nửa năm. Hôm đó, Lục Thính An và đám bạn thân ăn chơi đến hội sở Hoành Diệp tổ chức sinh nhật. Trong nhóm có người gọi hai"công chúa" hội sở, trớ trêu thay một người lại là bồ ruột của một ông trùm băng nhóm nhỏ, người mà ngày thường chẳng bao giờ chịu tiếp khách.
Không biết giữa chừng xảy ra chuyện gì, lúc cả nhóm rời đi thì gặp đám đàn em của ông trùm kia chặn đầu. Hai bên xảy ra xung đột dữ dội ngay trước cổng hội sở.
Tằng Diệc Tường hôm đó tình cờ đi ngang qua, vừa kịp thấy Lục Thính An thản nhiên cầm lấy chai rượu từ tay bạn rồi đập thẳng vào đầu ông trùm. Mảnh kính vỡ tóe ra, cứa qua mặt Lục Thính An, m.á. u từ từ chảy xuống má trái.
Nhưng cậu ta không có chút biểu cảm đau đớn nào như thể hoàn toàn không cảm giác được.
Chưa dừng lại, Lục Thính An còn lạnh lùng dùng đầu nhọn của chai rượu đ.â. m thẳng vào n.g.ự. c một tên đàn em. Máu b.ắ. n tung tóe, tiếng la hét vang khắp hiện trường.
May mà lúc đó có mấy tên bạn thân của cậu ta kịp thời can ngăn, nếu không thì vụ việc đã không còn là một cuộc ẩu đả nữa, mà là… án mạng.
Chuyện sau đó không phải do Tằng Diệc Tường phụ trách, chỉ biết rằng Lục Trầm Hộ cha của Lục Thính An đã bỏ ra một khoản tiền khá lớn. Chưa đầy nửa ngày, chưa kịp làm biên bản, Lục Thính An đã được "bảo lãnh
"rời khỏi đồn cảnh sát. Nửa năm đã trôi qua, Tằng Diệc Tường đã quên đi nhiều chi tiết, nhưng chỉ cần nghe đến cái tên"Lục Thính An", trong lòng anh vẫn bất giác thấy lạnh sống lưng.
Anh từng gặp nhiều kẻ gây thương tích khi ẩu đả thường là do mất bình tĩnh, giận dữ mất kiểm soát. Nhưng chỉ có Lục Thính An… Khi cậu ta cầm chai rượu đập vào người, hay dùng mảnh kính đ.â. m thẳng vào n.g.ự. c đối phương, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, vô cảm.
Trong bóng tối đêm đó, ánh mắt của Lục Thính An không chỉ không có chút sợ hãi nào trước máu, mà còn ánh lên thứ gì đó lạnh lẽo, tàn nhẫn, thậm chí… nở một nụ cười nhạt.
Nụ cười ấy giống như thể cậu ta không coi mạng người ra gì.
Loại người này từ trong xương tủy đã mang mầm mống tội ác.
Thứ hạt giống ấy đã sớm bén rễ trong linh hồn, chỉ chờ một ngày bùng phát, phá tan mọi ràng buộc, phá vỡ mọi quy tắc.
Nhưng hôm nay, khi đối mặt lại với Lục Thính An, Tằng Diệc Tường lại thấy một con người hoàn toàn khác.
Lạnh lùng nhưng bình tĩnh. Ổn trọng mà thông minh.
Hoàn toàn không có chút gì là cậu thiếu gia tàn nhẫn, âm trầm của nửa năm trước.
Chỉ nửa năm mà một con người có thể thay đổi đến thế sao?
"Lão đại, anh nghĩ gì thế?
"Chương Hạ khẽ nghiêng đầu, cổ đã bắt đầu tê mỏi vì bị giữ quá lâu, vừa hỏi vừa quan sát biểu cảm của Tằng Diệc Tường. Tằng Diệc Tường như bừng tỉnh, giả vờ bình thản buông cậu ta ra, hỏi vu vơ:"Lục Thính An chỉ là nhân viên hậu cần của tổ trọng án một, đúng không? Bên tổ 2 của chúng ta vẫn chỉ có năm người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!