"Tôi không tin! Các người đừng hòng ly gián vợ chồng chúng tôi!"
Gân xanh nổi chằng chịt ở thái dương và cổ, Dạ Lãng Minh cố gắng đè nén cơn tức giận. Cái ghế anh ta ngồi cũng vì sức ép mà phát ra tiếng kẽo kẹt như sắp gãy.
Cố Ứng Châu cố tình thêm dầu vào lửa:
"Đừng tự dối mình nữa. Hai người tuy sống chung, nhưng đâu phải vợ chồng hợp pháp. Hai người không có giấy đăng ký kết hôn. Mấy căn hộ mà Trương Tĩnh Hương mua, đều đứng tên riêng cô ta. Đến lúc chia tay, cô ta hoàn toàn có quyền đuổi anh và cả mẹ anh ra đường."
Hàm răng Dạ Lãng Minh nghiến chặt đến bật máu. Mùi tanh nồng tràn trong miệng, anh ta cũng chẳng rõ là cắn phải thịt má hay răng vỡ chảy m.á. u nữa. Cái vị tanh gỉ sắt ấy chỉ khiến cơn giận bùng lên dữ dội hơn, hận không thể đập phá thứ gì đó để trút ra.
Hơi thở dồn dập, ánh mắt anh ta đỏ ngầu, đau đớn đến nghẹt thở.
"A!!"
Anh ta gầm lên, đập nắm đ.ấ. m liên tục xuống ghế.
Lục Thính An vốn biết người này cảm xúc thất thường, nhưng vẫn bị cơn bộc phát bất ngờ dọa giật mình.
Cố Ứng Châu chỉ nghiêng đầu liếc nhìn, rồi giơ tay vỗ nhẹ lưng anh ta, như dỗ cho bình tĩnh lại.
Bên phòng bên, Hồ Trấn đã chẳng còn tâm trí uống nước.
Anh từng gặp nhiều kẻ tính khí thất thường, làm cảnh sát thì chuyện bắt dân say rượu gây sự là thường. Nhưng Dạ Lãng Minh thì khác. Anh ta vẫn luôn tỏ ra thật thà, ít xung đột với ai. Vậy mà chỉ cần chạm đúng chỗ yếu, bản chất bạo liệt liền lộ ra.
Người này rõ ràng rất nhạy cảm, kìm nén cảm xúc quá lâu rồi bùng nổ. Vậy thường ngày anh ta gặp khó chịu trong công việc, trong quan hệ xã hội, thì xả ở đâu?
Nghĩ tới những vết thương và cái c.h.ế. t trên người Dạ Quang, Hồ Trấn bỗng lạnh sống lưng. Nhà họ Dạ có một bà lão, một phụ nữ mang thai cả hai đều không thể trở thành chỗ cho anh ta trút giận. Vậy chẳng phải chỉ còn Dạ Quang? Hơn nữa, đứa trẻ đó còn là con của Trần Hòa Nghi… mà tình cảm giữa Dạ Lãng Minh với Trần Hòa Nghi lại rối rắm đến thế…
Trong phòng thẩm vấn, mất vài phút, Dạ Lãng Minh mới ép mình bình tĩnh trở lại. Anh ta giả vờ giọng điềm đạm:
"Đây là chuyện riêng của gia đình tôi. Dù các người là cảnh sát cũng không có quyền xen vào. Tôi sẽ tự mình hỏi rõ."
Lục Thính An cười nhạt:
"Nếu cô ta định nói, đã nói từ lâu. Việc gì phải giấu suốt hai năm? Tôi chỉ tò mò thôi… bây giờ anh có dám chắc đứa con trong bụng Trương Tĩnh Hương thật sự là m.á. u mủ nhà họ Dạ không?"
"Đủ rồi!"
Dạ Lãng Minh gầm lên, cắt ngang, mắt đỏ hoe:
"Đừng tưởng mấy lời vớ vẩn của các người có thể lay chuyển tôi! Đứa bé trong bụng A Hương là của tôi! Chỉ có thể là của tôi!"
Lục Thính An thản nhiên:
"Nhìn ra được, anh rất muốn làm một người chồng tin tưởng vợ mình. Nhưng để anh khỏi mơ hồ nữa, đồng nghiệp tôi đã mời cô ta tới đây rồi. Lát nữa, mời anh cùng nghe xem, tại sao cô ta phải lừa dối anh lâu đến vậy. Chẳng phải anh cũng rất muốn biết sao?"
Sát khí bừng trong mắt, Dạ Lãng Minh gằn giọng:
"Rốt cuộc các người muốn làm gì?! Tôi nói rồi, tôi không cần các người điều tra chuyện này!"
"Anh tưởng chúng tôi làm tất cả là vì anh sao?"
Lục Thính An đứng dậy, khi đi ngang qua thì cúi đầu, từ trên cao quét mắt nhìn Dạ Lãng Minh bằng ánh mắt khinh miệt.
"Đừng có tự cho mình là trung tâm. Cho dù anh có bị Trương Tĩnh Hương dụ dỗ đến mức điên loạn thì cũng chẳng liên quan gì đến cảnh sát chúng tôi. Chúng tôi điều tra là vụ án mạng Dạ Quang, cho anh thấy sự thật cũng chỉ vì vụ án này mà thôi."
Rất nhanh, cửa phòng thẩm vấn bật mở. Hai cảnh sát to lớn bước vào.
Họ lập tức đi đến cạnh Dạ Lãng Minh, một người giữ chặt anh ta xuống ghế, người kia thì ngồi xổm, mạnh tay lột giày anh ta ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!