Rời Quế Lâm phố, Cố Ứng Châu gọi taxi, chở cả hai về thẳng sở cảnh sát.
Đoạn đường mất chừng nửa tiếng. Lên xe, anh hạ cửa kính cho thoáng gió, sau đó vỗ vai mình, nghiêng đầu hỏi:
Nam Cung Tư Uyển
"Muốn chợp mắt chút không?"
Lục Thính An lắc đầu, đầu óc còn mải xoáy quanh chuyện ban nãy.
Thấy vậy, Cố Ứng Châu không làm phiền, chỉ khẽ dặn địa chỉ với tài xế rồi lặng lẽ ngồi dịch lại gần cậu hơn một chút.
Ngồi trên ghế lái, bác tài không kìm được mà liếc gương chiếu hậu, đánh giá hai người đàn ông phía sau.
Lúc họ vẫy xe, ông đã thấy quen quen, lên xe nhìn kỹ thì suýt chút nữa giật mình bật thốt đúng thật là người nổi tiếng đây mà! Cái cảm giác hệt như fan gặp idol, hồi hộp mà vui sướng.
Bác tài vốn cũng là người hay nói, huống hồ bây giờ hai "nhân vật chính" ngồi ngay sau lưng, nhịn vài phút rốt cuộc vẫn mở miệng:
"Hai vị cảnh sát gần đây đang phá án hả?"
Lục Thính An ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt tò mò nhưng đầy thiện ý của bác tài trung niên trong gương chiếu hậu. Nhìn biểu cảm kích động kia, trong thoáng chốc cậu chợt nhớ tới kiếp trước mỗi lần gặp fan những gương mặt không hề che giấu tình cảm, thẳng thắn và nhiệt thành đến cháy bỏng.
Đúng lúc ấy, bác tài bật radio. Một giọng phát thanh vang lên dõng dạc:
"Những ngày gần đây, Tổ Trọng án Tây Cửu Long lại phá được kỳ án. Bộ phận tâm lý tội phạm mới thành lập cũng lập công lớn. Dưới sự nỗ lực không ngừng của Cố Ứng Châu và chuyên gia phác họa tội phạm Lục Thính An, Cảng Thành càng tiến gần hơn đến sự bình yên. Ở đây, tôi xin đại diện toàn thể người dân Cảng Thành gửi lời cảm ơn sâu sắc đến lực lượng cảnh sát. Không có sự hy sinh của họ, sẽ không có sự an toàn của chúng ta.
Nhân đây, cũng xin giới thiệu thêm về chức vụ phác họa tội phạm, vốn còn khá xa lạ với nhiều người……"
Đây là lần đầu tiên Lục Thính An trực tiếp nghe tin tức về mình trên radio của Cảng Thành. Khi tên cậu vang lên, cảm giác chẳng khác nào đang bước trên thảm đỏ lễ trao giải, chứ không phải ngồi ghế sau một chiếc taxi. Chạm phải ánh mắt rực lửa của bác tài trong gương, trong lòng cậu bỗng nổi lên chút xấu hổ khó tả.
Bác tài đổi kênh, radio liền phát đến chuyên mục về vụ mất tích trẻ em, nhắc nhở các bậc cha mẹ phải cảnh giác, tuyệt đối không tùy tiện tin tưởng người lạ.
"Chương trình này tôi nghe đi nghe lại mấy hôm nay, thuộc cả từng câu từng chữ rồi." Bác tài vừa lái vừa hào hứng nói, "Một là vì tôi từ nhỏ đã có giấc mơ làm cảnh sát. Tuy cuối cùng chỉ chạy taxi, nhưng mơ ước vẫn còn đó! Đùa thì đùa, nhưng tôi thật sự mong hành khách ngồi xe tôi sẽ quan tâm hơn đến các vấn đề xã hội. Mỗi vụ án thoạt nhìn xa vời, nhưng thực ra lại gần ngay bên cạnh chúng ta."
Nhìn bác tài trong gương thao thao bất tuyệt, Lục Thính An có cảm giác như đang nghe tấu chương dâng vua. Cậu nửa đùa nửa thật:
"Chú nhiệt tình vậy, chắc cũng nên được sở cảnh sát tặng lá cờ khen thưởng rồi."
Ai ngờ bác tài mắt sáng rực:
"Thật có thể sao? Treo ngay trên gương chiếu hậu này có hợp không? Cái đó còn tốt hơn bùa hộ mệnh! Đến lúc ấy, chắc chắn xe tôi sẽ là hãng ăn khách nhất, còn có thể nhận thêm tiền thưởng ấy chứ."
Lục Thính An khẽ nhướng mày, bật cười nhẹ.
Đôi khi đúng là khó mà ghét bỏ nổi mấy người có thể nghiêm túc nói năng linh tinh mà chẳng hề mang ác ý.
Cố Ứng Châu chẳng biết từ lúc nào đã giãn mày ra. Trong không gian tối mờ của thùng xe, anh quay đầu liếc sang người bên cạnh, chỉ một cái nhìn đã thấy toàn bộ nhu hòa hiện rõ nơi gương mặt kia.
Ánh mắt bác tài lại đảo qua cả hai lần nữa, nhìn đường phía trước mà khẽ cười lắc đầu:
"Còn tưởng mấy tin tình ái trên báo là phóng viên bịa đặt cơ."
Lục Thính An không nghe rõ, nghiêng đầu:
"Gì cơ?"
Bác tài lập tức dùng ánh mắt mập mờ liếc bọn họ, rồi lắc đầu:
"Thôi, tôi không nói đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!