Mười mấy năm sống như vậy, người cha vẫn miệng nói "Đông sơn tái khởi", nhưng việc chẳng nên trò trống gì. Ông ta hút thuốc, uống rượu, ham cờ bạc, thua thì về nhà đòi tiền vợ, không cho thì đánh. Đôi khi may mắn thắng được chút ít, ông ta sẽ mua vài bộ quần áo mới hoặc ít đồ ăn ngon về, coi như "ban ơn".
Cả nhà sống trong cảnh chẳng có hy vọng gì, ngoài chính ông ta thì chẳng ai thấy vui vẻ.
"Không bao lâu mẹ Trương Tĩnh Hương đã qua đời." Từ Thanh Vũ kể, giọng lạnh nhạt. Đối với một người phụ nữ chịu đựng bạo lực gia đình, lẽ ra cô phải thương cảm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bà ấy sinh ra Trương Tĩnh Hương, lòng đồng tình liền biến mất, thay vào đó là khinh rẻ: "Tôi chẳng hiểu sao bà ta không nghĩ đến chuyện bỏ đi. Với một gã chồng như vậy, có gì để mà vương vấn? Trương Tĩnh Hương nói mẹ mình c.h.ế. t vì lao lực trong nhà máy, nhưng tôi tin là bị cha cô ta đánh chết. Dù sao cái c.h.
ế. t đó cũng đem về chút tiền bồi thường, và từ đó cả nhà họ sống nhờ vào m.á. u thịt của bà ta."
Nhưng tiền trong tay kẻ nghiện cờ b.ạ. c thì chẳng mấy chốc tiêu sạch. Năm Trương Tĩnh Hương mười sáu tuổi, đến tuổi đi làm, cô đã bị ép ra ngoài kiếm sống, vừa phải nuôi cha, vừa gánh cả hai em.
Cô từng làm phục vụ, bán trái cây, bán hoa, thậm chí thử chen chân vào mấy nơi tối tăm chuyên buôn bán nhan sắc.
"Cô ta nói với anh trai tôi chỉ bán vài chai rượu rồi nghỉ việc, nhưng tôi không ngu như anh ấy. Tôi không tin. Loại chỗ đó nào có muốn đi thì đi được, nào có dễ dàng thoát ra."
Lục Thính An chỉ khẽ rũ mắt, không bình luận.
Cố Ứng Châu lại hơi nhíu mày: "Nghe cô nói, hình như cô có oán hận rất lớn với Trương Tĩnh Hương."
Bị chọc thẳng vào tim đen, Từ Thanh Vũ chẳng những không ngượng, mà còn bật cười khẽ, đáp thản nhiên:
"Chẳng lẽ không rõ ràng sao? Tôi chính là cực kỳ ghét cô ta. Hai năm trước, khi cô ta mới dọn khỏi nhà tôi, tôi thậm chí chẳng buồn bước chân vào cái chỗ cô ta từng ở. Anh trai tôi cái gì cũng tốt, chẳng có chỗ nào đáng chê, duy nhất vết nhơ là từng cưới Trương Tĩnh Hương. May mà họ đã ly hôn từ lâu."
Cố Ứng Châu truy vấn: "Vì sao ghét đến vậy? Ngoài gia cảnh, cô ta cũng đâu làm gì sai?"
Nghe thấy có người dám bênh vực Trương Tĩnh Hương, sắc mặt Từ Thanh Vũ liền lạnh đi, ánh mắt nhìn cả hai thay đổi hẳn:
"Đó chỉ là vì các người không biết cô ta từng làm gì thôi!"
Cô ta kể tiếp: Trương Tĩnh Hương khoảng hơn hai mươi tuổi, làm lễ tân tại một bệnh viện nha khoa có tiếng. Ngoại hình ưa nhìn, cô ta được nhiều người theo đuổi, nhưng yêu cầu cực cao, chẳng ai lọt vào mắt.
Khi ấy, Từ Thượng Văn anh trai Từ Thanh Vũ đã là một nha sĩ nổi tiếng, phong độ nho nhã, được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Anh ta cũng có vị hôn thê, là bạn học của Từ Thanh Vũ từ thời còn đi học. Hai người vốn quen nhau từ lâu, sau khi đi làm thì tình cảm ngày càng gắn bó, tính chuyện cưới xin.
"Nhưng tất cả đều bị Trương Tĩnh Hương phá hỏng! Nếu không phải vì cô ta chen ngang, anh trai tôi và bạn tôi sẽ chẳng chia tay. Các người nhất định không biết đâu, bạn tôi là bạn học cũ, sau này tiếp quản việc kinh doanh gia đình, điều kiện cả nhà lẫn bản thân đều bỏ xa Trương Tĩnh Hương mấy con phố. Nếu cô ấy lấy anh trai tôi, cuộc sống chắc chắn hạnh phúc viên mãn.
Tất cả đều bị Trương Tĩnh Hương làm hỏng hết!"
Lúc đó, sự nghiệp của Từ Thượng Văn đang trong giai đoạn thăng tiến, anh rất bận, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya. Vị hôn thê của anh vì chuyện này mà tỏ ra bất mãn, giữa hai người bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Nếu không có kẻ thứ ba xen vào, chỉ cần Từ Thượng Văn sắp xếp công việc ổn thỏa, thì cũng có thể dành thời gian dỗ dành, bù đắp cho vị hôn thê. Nhưng đúng lúc anh bận rộn nhất, Trương Tĩnh Hương lại dắt vị hôn thê của anh đi gặp vài thanh niên trẻ, đều là "bạn bè" cũ hồi cô ta còn đi làm. Không chỉ vậy, cô ta còn lợi dụng công việc của mình, thường xuyên mang đồ ăn sáng, đồ ăn khuya cho Từ Thượng Văn. Không bao lâu sau, mối quan hệ giữa anh và vị hôn thê cũ rơi vào bế tắc không thể cứu vãn.
Khi kể lại chuyện này, gương mặt Từ Thanh Vũ thoáng dữ tợn:
"Chính Trương Tĩnh Hương dụ dỗ anh tôi, lên giường với anh ấy! Sau đó còn dọa, nếu anh tôi không cưới thì cô ta sẽ tung tin khắp nơi. Anh tôi vốn là người có trách nhiệm, nên đành phải cưới cô ta để bù đắp."
Nam Cung Tư Uyển
"Nếu cô ta chịu an phận thì cũng chẳng đến nỗi nào. Anh tôi làm việc nghiêm túc, cũng không bạc đãi cô ta. Nhưng lòng dạ cô ta quá tham, chưa bao giờ muốn sống tử tế cùng anh tôi. Sau khi cưới, cô ta nghỉ việc ở nhà rảnh rỗi, không lo quán xuyến gia đình, ngược lại còn thường xuyên dẫn đủ loại người lạ về, làm mất lòng mấy hộ hàng xóm. Tiền anh tôi vất vả kiếm được thì cô ta đem bù vào cái hố không đáy của cha mình.
Anh tôi kiếm cũng không ít, nhưng đó đâu phải lý do để cô ta và mẹ mình ỷ lại như thế? Buồn cười nhất là cô ta còn tính toán đường lui cho cả nhà ngoại, hy vọng nhờ gả vào Từ gia mà cả dòng họ được lợi. Cả một gia đình hút máu! May mà sau nhiều lần anh tôi tỉnh ngộ, cố gắng thay đổi cô ta không thành, cuối cùng mới quyết định ly hôn."
"Quan hệ hôn nhân của Từ Thượng Văn và Trương Tĩnh Hương kéo dài bao lâu?" Cố Ứng Châu hỏi.
Từ Thanh Vũ trầm ngâm:
"Bảy, tám năm gì đó… Dù sao anh tôi cũng đã tận tình hết mực với cô ta. Bây giờ các anh có thể nói cho tôi biết chưa? Rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì? Và… cô ta có kết hôn lần nữa không? Tôi thật sự không nuốt nổi chuyện này. Làm hại anh tôi thảm như vậy, thế mà bản thân còn thản nhiên bước vào cuộc hôn nhân thứ hai."
"Cạch" một tiếng vang nhỏ, ổ khóa cửa chính bị xoay mở.
Cố Ứng Châu và Lục Thính An chưa kịp trả lời gì, cửa đã được mở từ bên ngoài. Một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc vest đen chỉnh tề, phong thái ôn hòa bước vào. Đi cạnh anh ta là một chàng trai trẻ, trông như mới ra trường đi làm chưa lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!