Cố Ứng Châu gọi người mở khóa là lão Lư đến.
Lão Lư đứng trước cửa khu nhà cao cấp, trong tay cầm hộp đồ nghề sửa chữa, ngước mắt nhìn Cố Ứng Châu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Sếp Cố, anh nói với tôi là không có lệnh khám xét mà vẫn bảo tôi đến phá khóa?"
Cố Ứng Châu gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, Lục Kim và A Hải cũng chạy tới.
Lục Kim đặt Ô Tất Sao xuống đất. Ban đầu con mèo vẫn sợ hãi như cũ, rụt mình nằm bẹp xuống, nhưng khi nó đến gần cánh cửa kia, lại đột ngột bật dậy ngửi ngửi, rồi đột nhiên lùi liên tục, trông vô cùng hoảng loạn, như đang phản kháng mãnh liệt.
Lục Kim hoảng sợ, vội ôm chặt lấy con mèo, giữ nó thật chặt trong lòng.
Lão Lư vẫn còn lưỡng lự, tay cầm dây thép và cờ lê, do dự: "Sếp Cố, phá khóa nhà dân không có lệnh là phạm pháp, nếu mà xảy ra chuyện thì…"
Cố Ứng Châu đưa chân dài chắn lối lui của ông ta, bình thản nói: "Tôi chịu trách nhiệm."
Lúc đó lão Lư mới miễn cưỡng tiến tới, cắm sợi thép vào ổ khóa, tai ghé sát nghe những tiếng động rất nhỏ phát ra từ bên trong.
Giang Chu Vinh là khu nhà cao cấp của dân cư thượng lưu ở Cảng Thành. An ninh lẫn hệ thống cửa đều thuộc loại tối tân, không dễ phá được.
Nhưng lão Lư lăn lộn ở các tiệm khóa suốt nhiều năm, tay nghề phá khóa thuộc hàng cao thủ, từng khoe khoang rằng đến cả két sắt trong đồn cảnh sát ông ta cũng muốn thử sức.
Chưa đến mười phút sau, ổ khóa vang lên tiếng cạch, cửa mở ra.
Lão Lư chỉ mở hé cửa, rồi nửa nghiêm túc nửa đắc ý quay đầu báo: "Sếp Cố, mở rồi."
Vừa dứt lời, sắc mặt cả nhóm liền thay đổi.
"Cái mùi gì thế này!" Lục Kim bịt mũi, nhăn mặt nhíu mày, "Nhà người này nuôi bao nhiêu cá c.h.ế. t vậy trời, thối không chịu nổi.
"Mùi giống như xác cá bị ươn lên men trong mương suốt ba ngày ba đêm nồng nặc đến mức khiến người ta chỉ muốn cắt luôn cái mũi mình đi. Cố Ứng Châu không nhíu mày một cái, chỉ khẽ ngừng thở, rồi lạnh giọng ra lệnh cho A Hải:"Thông báo Tổ Trọng án 2 và pháp y Lê Minh, bảo họ lập tức đến hiện trường.
"Mặt A Hải trắng bệch, vội vàng gật đầu, chân tay lóng ngóng. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia phá án hiện trường. Trước đây chỉ làm hậu cần, cao lắm cũng chỉ nhìn vài bức ảnh pháp y. Hồi nãy còn hăng hái, nghĩ mình sắp được trọng dụng, được thể hiện năng lực. Nhưng giờ, khi đối mặt với hiện trường thực sự, nỗi sợ từ sâu trong tiềm thức trào dâng, làm chân tay mềm nhũn. Không chỉ là sợ hãi, mà còn là sự kính trọng đối với sinh mệnh và cái c.h.ế. t một cảm giác khiến cậu hiểu rằng, hiện trường không phải nơi"oai phong
"như tưởng tượng. A Hải lập tức chạy xuống báo cho bảo vệ dưới lầu. Cố Ứng Châu nghiêng đầu nhìn sang, thấp giọng nói:"Lại là cậu đoán đúng rồi."
Lục Kim nghi hoặc, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra cái mùi này, không phải cá chết. Đó là mùi thi thể, một mùi hôi thối đặc trưng, pha trộn giữa xác người và chuột chết, kinh khủng tới mức chỉ cần ngửi qua một lần là không bao giờ quên được.
Mùi tử khí ấy thường bắt đầu bốc lên sau 3–6 giờ kể từ lúc chết, càng lâu càng thối nồng. Dù hôm nay họ không phá được vụ án, chỉ cần vài hôm nữa, hàng xóm cũng sẽ vì mùi này mà báo cảnh sát.
Lục Thính An không nói gì, ánh mắt lặng thinh.
Tổ Trọng án 2 có hai người đến: Tằng Diệc Tường và một cảnh sát trẻ tên Chương Hạ. Tổ pháp y gồm Lê Minh và trợ lý của cô, ngoài ra còn có một cảnh sát từ Tổ giám định.
Cả nhóm đến rất nhanh, hơn hai mươi phút sau đã có mặt. Cố Ứng Châu và Lục Thính An thay giày bảo hộ do Lê Minh mang tới rồi cùng nhau bước vào căn hộ.
Thấy Lục Thính An cũng vào, Lục Kim lo đến mặt trắng bệch, muốn ngăn nhưng không kịp, đành lui về góc hành lang ngồi xổm, âm thầm cầu nguyện cho khí trường của thiếu gia nhà mình không bị ảnh hưởng bởi người chết.
Căn hộ 413 bên trong mùi còn nồng nặc hơn bên ngoài.
Chủ nhân rõ ràng là người trẻ tuổi, nội thất trang trí theo phong cách châu Âu đơn giản, nền lát đá cẩm thạch, đồ nội thất chủ yếu là tông màu lạnh. Kệ sách cũng được sơn xám, càng khiến căn phòng trông lạnh lẽo.
Tằng Diệc Tường sốt sắng đi trước, cố ra vẻ thông minh: "Không có thi thể. Phòng khách sạch sẽ, không có dấu hiệu ẩu đả, đây không phải hiện trường xảy ra án mạng."
"…"
Không ai buồn đáp lại, ngay cả cấp dưới thân thiết nhất cũng không biết nên nói gì tiếp. Chuyện này chẳng cần nói cũng nhìn ra được, nói ra chỉ tổ tốn hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!