Chương 22: (Vô Đề)

Cố Ứng Châu lần đầu tiên gặp phải một vụ báo án vô căn cứ kiểu này. Nếu chuyện này xảy ra cách đây ba bốn năm, e là Lục Thính An đã bị anh coi như kẻ gây rối công vụ, túm đầu còng tay, đóng một vở bi kịch nước mắt sau song sắt rồi.

Nhưng hiện tại khác rồi.

Cố Ứng Châu không còn là cậu cảnh sát trẻ non nớt của năm đó nữa. Anh đã trưởng thành, bình tĩnh và trầm ổn hơn nhiều.

"Không phải chỗ để nói chuyện."

Anh xoay người, "Vào văn phòng đi.

"Lục Thính An nghe vậy thì đi theo, nhưng vừa đến cửa thì đột nhiên dừng bước. Cố Ứng Châu đứng chặn ở cửa:"Sao thế?"

Lục Thính An tiện tay nhét cái túi da bò đang cầm vào tay anh, nói:

"Chuyện này còn phải phiền anh giúp, làm ơn tìm người kiểm tra vết m.á. u trên chiếc áo khoác này, xem có phải m.á. u người không."

Cố Ứng Châu mở túi ra nhìn, nhíu mày:

"Áo khoác của cậu? Đừng nói với tôi vụ án cậu nói liên quan đến…"

Lục Thính An lập tức thanh minh, vẻ mặt vô tội:

"Người không phải tôi giết."

Cố Ứng Châu đóng túi lại, cố ý chọc tức:

"Tôi vẫn giữ quyền nghi ngờ.

"Mặc dù nói vậy, nhưng anh vẫn thật sự xách túi đi ngay về phía phòng giám định pháp y. Năm phút sau, Cố Ứng Châu quay lại. Anh định mở miệng hỏi luôn, nhưng lúc bước ngang qua máy lọc nước, chợt khựng lại một chút:"Uống nước không?"

Lục Thính An lắc đầu: "Không cần.

"Sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu bảo anh đến ngồi xuống. Cố Ứng Châu nhét tay vào túi quần đi tới, nhưng không ngồi. Anh đứng thẳng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến khí thế áp đảo hoàn toàn Lục Thính An:"Nói đi."

Lục Thính An cụp mắt, nói gọn lỏn:

"Tối qua tôi nhặt được một con mèo, trên người nó có rất nhiều máu. Tôi nghi là m.á. u người."

Cố Ứng Châu lắng nghe, gật đầu: "Ừ."

Đợi mãi không thấy câu sau, anh nhướng mày: "Chỉ vậy?"

Lục Thính An ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói:

"Chứ anh còn muốn nghe gì nữa?"

Nghĩ đến màn hỏi đáp toàn câu "không biết" vừa rồi, Cố Ứng Châu bỗng cảm thấy bất lực:

"Được rồi, tôi hỏi cậu trả lời. Nếu chỉ là một con mèo hoang bên đường, thì m.á. u có thể dính từ bất cứ đâu. Cậu dựa vào đâu mà chắc đó là m.á. u người?"

Lục Thính An chớp mắt:

"Tôi không chắc.

"Nói đúng ra, cậu chỉ nghi ngờ. Tối qua lúc thấy người hầu lau m.á. u cho con mèo, đã thấy kỳ lạ rồi. Sau đó nằm mơ, nghi ngờ càng tăng. Giờ đã gần 99% nghi là có chuyện. Nhưng chỉ cần chưa thấy thi thể, thì tất cả vẫn chỉ là suy đoán."Sếp Cố, anh từng thấy nhiều m.á. u người rồi, m.á. u người và m.á. u động vật chắc vẫn phân biệt được về màu sắc chứ?

"Cố Ứng Châu quả thật phân biệt được. Máu người thường sẫm hơn, mùi cũng mặn và tanh hơn m.á. u động vật."Nhưng như vậy vẫn không đủ chứng minh gì cả. Dựa vào chút m.á. u đó mà nói có án mạng, quá võ đoán."

Lục Thính An giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!