Chương 21: (Vô Đề)

Tổ Trọng Án số 1 hôm nay toàn bộ nghỉ phép.

Lục Thính An xách túi da trâu, ôm theo chiếc áo khoác dính máu, đứng trước cửa văn phòng Tổ Trọng Án. Nhìn cánh cửa đóng kín, đầu cậu như muốn phát nổ.

Chỉ dựa vào sức mình thì không đủ, để tìm ra được t.h. i t.h. ể trong mộng, cậu chắc chắn cần sự hỗ trợ của cảnh sát.

Nhưng vấn đề là tình huống này thật sự quá xấu hổ.

Cái xác kia chẳng liên quan gì đến cậu cả, cậu không chắc người đó có thật sự bị hại, càng không biết anh ta đang ở đâu. Bây giờ đi báo án… lại giống như chuyện bịa đặt.

Nếu không thì thôi?

Không được! Với tình hình bóng đè mức độ nặng như vậy, nếu không tìm được xác hoặc manh mối, cậu sợ mấy đêm tiếp theo sẽ lại bị 'thi huynh' kéo xuống nước.

Nếu có thể, anh rất muốn tìm Cố Ứng Châu để ngủ một giấc cho yên thân, nhưng tên đó rõ ràng là một ông thẳng chính hiệu, né cậu như né tà, tránh còn hơn tránh nạn…

Sau một hồi đi tới đi lui trước văn phòng, A Hải rốt cuộc không nhịn được, bước ra hỏi:

"Lục thiếu, Tổ Trọng Án số 1 hôm nay nghỉ hết rồi. Cậu có chuyện gì cần tìm họ không? Hay tôi đưa số điện thoại?"

Lục Thính An lắc đầu: "Thôi."

Nghĩ ngợi một chút, cậu quyết định thử đổi vận may:

"Trừ Tổ 1, còn ai có thể xử lý án lớn?"

A Hải hơi khó hiểu: "Án lớn là chỉ…"

"Án mạng.

"Lục Thính An đáp gọn. Sắc mặt A Hải ngay lập tức trở nên nghiêm túc:"Án mạng thì từ trước đến nay chỉ có Tổ Trọng Án phụ trách.

"Cảnh sát bình thường thì chỉ xử lý vài chuyện va chạm láng giềng, đánh nhau ngoài phố. Một khi có mạng người hay thiệt hại tài sản lớn, Tổ Trọng Án phải lập án ngay. Hiện tại pháp luật chưa hoàn thiện, hệ thống giám sát còn sơ sài, tội phạm manh động rất nhiều, khiến Tổ Trọng Án lúc nào cũng quá tải."Lục thiếu muốn báo án à?

Trên lầu còn có Tổ Trọng Án 2 và 3, bọn họ cũng có thể lập án."

Rồi anh ta lại nói tiếp: "Nửa tháng nay Tổ 3 đang gánh hai vụ lớn, chắc chẳng còn sức nhận vụ mới."

Lục Thính An gật đầu: "Biết rồi. Vậy tôi lên tìm Tổ 2."

A Hải: "Nhưng mà ——

"Không có nhưng nhị gì cả. Lục Thính An bỏ mặc A Hải, xoay người rời đi. A Hải nhẩm đếm ngón tay, trong lòng thấy bất an: Tổ Trọng Án số 1 với Tổ số 2 vốn không ưa nhau. Đặc biệt là tổ trưởng Tổ 2 Sếp Tằng cứ nhìn thấy người của Tổ 1 là như thể vừa nuốt nhầm thuốc súng, dù chỉ có một người của Tổ 1 đi ngang văn phòng Tổ 2, cũng sẽ bị sét đánh hai lần bằng lời mắng. A Hải lo lắng, vội chạy theo mấy bước đến cầu thang."Không xảy ra chuyện gì chứ…

"Tại văn phòng Tổ Trọng Án 2. Tổ trưởng Tằng Diệc Tường ngồi vắt chân trên ghế làm việc, miệng đang ngậm một cái bánh bao. Bên cạnh bàn chất đầy báo chí. Không biết anh vừa nhìn thấy tin gì, sắc mặt lập tức sa sầm. Anh cắn chặt răng, bánh bao rơi thẳng xuống chiếc áo khoác da sáng bóng, nước thịt làm anh rùng mình vì ghê tởm."Chết tiệt!"

Anh nghiến răng chửi một câu, rồi ném tờ báo xuống bàn, cực kỳ bực bội nhìn về phía đồng đội:

"5 năm trước Sở Cảnh Sát mất đi s.ú.n. g ngắn ổ xoay đến bây giờ một chút manh mối đều không có. Cả vụ cướp ngân hàng Nam Đông đã trôi qua 10 ngày, chúng ta còn chưa điều tra ra bọn cướp là ai, trốn bằng đường nào, có thông đồng với giám đốc ngân hàng hay không. Toàn bộ đều chưa rõ ràng!"

"Không trách gì báo chí viết rằng tôi không bằng Cố Ứng Châu!!"

Anh đập ngón tay lên tờ báo, hận không thể chọc thủng tên Cố Ứng Châu in trên đó:

"Người ta Tổ 1 nghỉ ba ngày còn phá xong vụ xác nữ trong nhà vệ sinh công cộng, cứu luôn cả đầu bảng Bách Hối Môn. Còn các cậu thì sao? Bao giờ mới mang về được chút manh mối ra hồn?"

"Có thể đừng để tôi mỗi lần hỏi là chỉ nghe một câu:

"Sếp, tôi không biết~." ???"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!