Chương 20: (Vô Đề)

Con mèo đen được Lục Thính An sắp xếp ở tầng một, gần cầu thang và phòng dành cho khách. Vì thời gian tới nó sẽ phải ở nhà cậu, không thể cứ gọi "mèo đen" mãi được, nên cậu đặt cho nó cái tên gọi là Ô Tất Sao.

Cơm nước xong, không có việc gì làm, Lục Thính An thong thả đi về phía phòng khách.

Trong phòng, một cô hầu gái trẻ đang lau lông cho Ô Tất Sao. Hiện tại sức khỏe của con mèo rất kém, nếu đem đi tắm có khi nó sẽ không sống nổi, nhưng lông trên đầu nó lại bị bết lại, dính đầy chất lỏng nhớp nháp, nếu không lau kỹ thì khó mà xử lý được các vết thương.

Khi Lục Thính An bước vào, đúng lúc cô hầu vừa thả chiếc khăn bẩn vào chậu nước sạch. Chớp mắt, làn nước trong đã chuyển sang màu hồng nhạt.

Cậu nhíu mày theo phản xạ:

"Nó bị thương nặng vậy à?"

Nghe thấy giọng cậu, cô hầu như gặp ma, cả người cứng đờ:

"C -có… cũng… cũng hơi nặng… chân sau của nó bị đ.â. m thủng, bụng… cũng trầy xước nhiều chỗ."

Lục Thính An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ lạ.

Chân sau và bụng bị thương, thì sao trên đầu lại có nhiều m.á. u như thế?

Tuy nhiên, sau khi xác định con mèo không bị gãy xương, tinh thần cũng khá hơn nhiều so với lúc mới gặp, cậu không nghĩ ngợi thêm nữa. Có thể thể chất loài mèo này đặc biệt, mất m.á. u một tí nhìn đã ghê rồi.

"Trong nhà còn thịt không?"

Lục Thính An nhớ lại mấy công thức đồ ăn cho mèo mà từng vô tình đọc được.

"Thịt heo, thịt bò băm nhỏ, thêm lòng đỏ trứng gà, hấp lên. Không nêm gì cả. Hấp khoảng hai mươi phút, trộn với cơm cho Ô Tất Sao ăn. Hai ngày này cô vất vả rồi, cuối tháng tôi tính thêm tiền tăng ca."

Cô hầu choáng váng vì bất ngờ, chiếc khăn vừa vắt xong còn rớt trở lại bồn nước.

Cái gì vậy trời, đây có phải là thiếu gia Lục lạnh lùng, hay cáu gắt kia không?

Chính hôm cậu say rượu, cô hầu cả đêm chăm sóc cũng chẳng được xu nào.

Chẳng lẽ… như chú Lục Kim nói, con mèo đen thật sự là vật may mắn?!

Đêm xuống, biệt thự trở nên yên ắng. Lục Thính An đã chuẩn bị xong để đi ngủ.

Đêm nay cậu không cần phải "làm công tác tư tưởng" gì nhiều. Vụ án của Chu Uyển Hỉ đã kết thúc ổn thỏa, người đàn bà kỳ quái đó chắc không thể vào giấc mơ của cậu nữa đâu.

Sự thật chứng minh: Cô ta không tới.

Nhưng đến nửa đêm, Lục Thính An lại thấy mình đứng giữa một mảng tối đen đặc quánh. Cậu không nhìn rõ bất cứ thứ gì xung quanh. Chỉ có một luồng sáng nhỏ ở trung tâm nơi cậu đứng, còn mọi hướng khác đều là bóng tối vô tận.

Cảm giác này… còn đáng sợ hơn cả mơ thấy ma.

Khi gặp quỷ, Lục Thính An vẫn có thể nhận ra mình đang mơ, nhờ đó mà duy trì một chút bình tĩnh. Nhưng loại giấc mơ chìm trong bóng tối tuyệt đối này khiến cậu không thể phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật. Mọi thứ im ắng đến mức đáng sợ, tựa như chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị hút sâu vào vĩnh viễn.

Cậu cố gắng giữ tỉnh táo, tay luôn sẵn sàng thủ thế phòng thân, đề phòng có gì đó bất ngờ lao ra từ bóng tối.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng mèo kêu khe khẽ ở gần mặt đất.

"Ô Tất Sao, là mày sao?"

"Meo ~

"Tiếng kêu đáp lại. Lục Thính An đảo mắt tìm kiếm dưới chân:"Ở đâu?

"Bên chân truyền tới tiếng meo meo đầy gấp gáp. Nhưng dù có căng mắt đến khô cả mắt, cậu vẫn không thấy con mèo đâu cả. Ô Tất Sao vốn có bộ lông đen như mực, lúc này dường như đã hoàn toàn hòa tan vào màn đêm."Thôi vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!