Cuối cùng, Lục Kim vẫn không chịu khuất phục trước cái gọi là "uy nghi" của Lục Thính An. Ông không nhận con mèo ấy.
Ông thật sự không thể có thiện cảm với mèo đen.
Ngày thường, chỉ cần thấy mèo hoang màu đen là ông đã phải đi đường vòng. Hơn nữa, trong nhà còn có một con chó, nếu mang mèo về mà mèo chó không hợp, đánh nhau thì kẻ bị thương chắc chắn sẽ là con mèo nhỏ yếu này.
Tất nhiên, lý do quan trọng nhất là: con mèo đen này nhìn qua đã thấy sống không được bao lâu.
Mới chừng ấy thời gian thôi, quần áo màu nhạt của Lục Thính An đã bị m.á. u mèo nhuộm loang lổ từng mảng lớn. Chỉ vì lông nó màu đen nên nhìn không rõ, chứ nói không chừng nó đã bị thương nghiêm trọng cả ngoài lẫn trong, giống như chiếc cung căng hết mức, không b.ắ. n thêm nổi một mũi tên nào nữa.
"Thiếu gia, không phải tôi không muốn nuôi –"
"Chính là ông không muốn nuôi."
Lục Kim đành phải thừa nhận:
"… Được rồi. Nhưng tôi làm tài xế ở Lục gia gần 20 năm, cậu cũng biết ban ngày tôi toàn đi suốt, có khi tối cũng phải chờ lệnh, thật sự không có thời gian chăm một con mèo. Thiếu gia, cậu thử nghĩ xem, nếu tôi ba ngày năm ngày không về nhà, chẳng phải nó đói thành bộ xương mất sao?"
Lục Thính An hừ lạnh một tiếng:
"Cũng tốt, gầy thì vừa."
Lục Kim: "???"
Nhìn ra được Lục Kim thật sự không thích con mèo đen này, Lục Thính An cũng không ép ông nữa.
Nghĩ một lát, cậu bảo Lục Kim quay lại tiệm bánh xin một cái thùng giấy, rồi đặt con mèo đã được bọc trong áo khoác vào bên trong, để ở ghế sau xe.
Không mang theo thì không được.
Đường này người xe đông đúc, con mèo bị thương thế này mà bỏ lại vỉa hè thì chẳng khác nào chờ chết. Dù sao trong nhà cũng nhiều người hầu, đến lúc đó không đến lượt cậu phải chăm.
Một chút lòng trắc ẩn, Lục Thính An cũng không nỡ mặc kệ.
Trên xe, cậu đặt hộp mèo sát bên trái ghế sau, còn mình thì ngồi sát bên phải, giữa còn đủ chỗ cho hai người ngồi chen vào.
"Kim thúc, gần đây có bệnh viện thú cưng nào không?
"Lục Thính An hỏi. Kim thúc nghĩ ngợi một chút rồi đáp:"Cũng có đấy. Nếu tôi nhớ không lầm thì gần đây có một phòng khám thú y cho chó mèo, thêm mấy trạm thú y nữa. Nhưng giờ này bác sĩ chắc tan làm từ lâu rồi, sớm nhất cũng phải đợi sáng mai mới có thể đưa nó đi khám."
Nghe vậy, Lục Thính An khẽ thở dài:
"Sống hay chết… phải xem số mệnh của mày thôi."
Dường như nghe hiểu, con mèo đang mềm nhũn nằm trên áo khoác bỗng khẽ giãy giụa nâng đầu lên, yếu ớt kêu "meo… u" hai tiếng, rồi lại nhắm mắt.
Suốt đoạn đường trở về, Lục Thính An cứ trầm ngâm suy nghĩ: liệu thời đại này đã có trung tâm bảo vệ động vật hoang chưa? Nếu có, cậu sẽ đưa con mèo tới đó.
Trong vài thập niên sau này, khi thú cưng trở nên phổ biến, cũng kéo theo làn sóng bỏ rơi chó mèo, khiến số lượng động vật lang thang ngày càng tăng. Trước kia, khi còn là người của công chúng, Lục Thính An từng là nhân vật có sức ảnh hưởng.
Cậu không nuôi thú cưng, nhưng thầm lặng chú ý đến các trạm cứu trợ động vật Cậu từng quyên góp hàng trăm nghìn cho những tổ chức đó để mua đồ ăn.
Đồ ăn?!
Một tia linh cảm loé lên trong đầu, Lục Thính An như sực nhớ ra điều gì, lập tức gọi Lục Kim mang túi bánh nướng mua từ tiệm khi nãy lại.
Lục Kim khó hiểu, liếc nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần, "Thiếu gia, cậu chẳng phải ghét ăn bánh nướng sao?"
Lục Thính An không đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!