Chương 18: (Vô Đề)

Lục Thính An vừa ra khỏi sở cảnh sát, tài xế đã chờ sẵn từ lâu liền vui vẻ tiến lên đón cậu.

Nhà họ Lục có hai tài xế, một già một trẻ, gần đây chủ yếu là bác tài Lục Kim người lớn tuổi hơn phụ trách đưa đón. Dạo gần đây tính khí của Lục Thính An thay đổi thất thường, nên Lục Kim cũng chỉ dám trò chuyện vài câu, không dám nhiều lời.

Khi mở cửa xe cho cậu, Lục Kim thuận miệng hỏi một câu:

"Thiếu gia hôm nay tan làm muộn mười phút, bị chuyện gì giữ chân sao?"

Người nhà họ Lục, từ Lục Trầm Hộ cho đến cả tài xế, đều có một sự dung túng không lời dành cho Lục Thính An. Theo Lục Kim nghĩ, Lục Thính An đến sở cảnh sát chẳng qua cũng chỉ như đang "nghỉ ngơi dưỡng sức

"thôi, đừng nói tan làm đúng giờ, có về sớm vài tiếng cũng chẳng ai dám nói gì. Vậy mà hôm nay lại tan làm trễ? Khác gì mấy đứa nhỏ ngoan bị cô giáo giữ lại dạy thêm? Lục Thính An ung dung ngồi vào xe, lười biếng ậm ừ một tiếng rồi giải thích:"Có chút việc chưa làm xong, nên ở lại thêm mấy phút.

"Nếu tổ trọng án mà nghe được câu này, có lẽ sẽ không kiềm được mà muốn treo cậu ta lên đánh một trận. Gọi thế mà cũng là"tăng ca

"à? Người ta phải thức đêm liên tục mới dám nói là tăng ca đấy! Nhưng Lục Kim lại rất không hài lòng, bèn càu nhàu:"Việc gì mà thiếu gia phải tự mình làm? A Hải đâu rồi, tiên sinh đã dặn rõ nó rồi cơ mà."

Lục Thính An phẩy tay:

"Việc đó A Hải không làm được. Không phải việc gì cũng chỉ cần dùng sức, đôi khi cần phải động não. Không sao."

Lục Kim "à" một tiếng, rồi tò mò liếc qua gương chiếu hậu, hỏi:

"Vậy hai người vừa rồi là ai thế? Sao sau khi nói chuyện với cậu xong lại khóc lóc như vậy?

"Trông họ có vẻ là người thật thà, nghèo khổ chẳng lẽ thiếu gia lại làm chuyện gì bốc đồng ở ngoài? Nhưng cũng đâu giống. Sở cảnh sát đông người như vậy, ai nấy cũng nhìn vào, mà thái độ của mọi người đối với hai người đó cũng rất kỳ lạ. Nghĩ theo tính cách xưa của thiếu gia, nếu thật làm chuyện xấu, giờ chắc đang bị nhốt sau song sắt chờ Lục Trầm Hộ đến bảo lãnh rồi. Lục Kim lo sốt vó, nhưng Lục Thính An chỉ khinh khỉnh liếc một cái, thậm chí chẳng buồn quay đầu lại: Nam Cung Tư Uyển"Là cha mẹ của hung thủ vụ án Chu Uyển Hỉ. Đang khóc tang đấy."

"Chíiiii—

"xe vừa khởi động đã lập tức c.h.ế. t máy. Lục Kim kinh hãi quay đầu lại nhìn:"Sao lại đen đủi thế này! Thiếu gia à, cậu còn nhớ tiên sinh đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần không? Với thể chất của cậu, tuyệt đối không được tiếp xúc với những người có âm khí quá nặng, sát khí quá lớn.

Nếu tiên sinh biết chuyện này, tối nay lại mất ngủ cho coi!"

Lục Thính An nheo mắt, thờ ơ:

"Vậy thì đừng để ông ấy biết."

"Nhưng mà…"

"Kim thúc, ông lắm lời quá rồi đấy."

Lục Kim: "……"

Từ trước đến nay, Lục Kim vẫn rất sợ Lục Thính An. Ông ta lớn tuổi, lại từng nhiều năm làm việc cho Lục Trầm Hộ, nên dù thiếu gia không thả chó cắn thì cũng thường xuyên bị trừ lương, bị mắng nhiếc.

Gần đây tính cách cậu có vẻ tốt hơn nhiều, không còn thất thường như trước, nhưng không hiểu sao khí chất lại càng khiến người khác cảm thấy áp lực, đặc biệt là khi nói chuyện với thái độ bình thản mà ra lệnh, giống hệt cảm giác bức người của Lục Trầm Hộ trên thương trường.

Không dám chọc, thật sự không dám chọc vào.

Lục Kim im lặng như ve sầu mùa đông, rón rén đạp ga, vững vàng lái xe đi.

Trên suốt đoạn đường sau đó, Lục Kim quả nhiên không dám mở miệng nữa. Lục Thính An tận hưởng không khí mát lạnh lúc chạng vạng, cuối cùng cũng cảm thấy đầu óc bớt căng thẳng, huyệt thái dương cũng đỡ nhức.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện đây không phải là đường về nhà như thường lệ. Muốn về biệt thự nhà họ Lục thì phải đi qua đoạn phố đông đúc, mà đường tối nay lại rất rộng rãi, yên tĩnh, gió cũng lạnh hơn bình thường một chút.

Lục Thính An mở mắt hỏi:

"Kim thúc, ông có việc gì à?"

Nghe thiếu gia chủ động nói chuyện, Lục Kim cũng thả lỏng hơn một chút, lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!