Trong vụ án của Chu Uyển Hỉ, Lục Thính An là người đưa ra quyết định then chốt. Nếu không có phán đoán táo bạo của cậu rằng Chu Kim Diệu chính là hung thủ, thì tổ Trọng án có lẽ còn phải đi một vòng rất xa nữa, thậm chí Giang Thải Đình cũng chưa chắc đã còn cơ hội được cứu sống.
Sau khi thảo luận, tổ Trọng án đồng lòng quyết định ghi nhận công lao lớn này cho Lục Thính An, kể cả việc soạn thảo báo cáo kết án cũng được giao cho cậu đảm nhận.
Buổi chiều, Du Thất Nhân mang một phần báo cáo kết án đã hoàn thành bước đầu sang tổ hậu cần. Vừa bước vào, cô đã thấy Lục Thính An ngồi ngay ngắn tại bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc chép lại gì đó.
Cô thản nhiên đi tới, nói trêu chọc:
"Lục thiếu gia à, nghiêm túc thế, đang viết cái gì đó?"
Cô cúi đầu tò mò nhìn xuống tờ giấy, đúng lúc thấy một dòng chữ:
"Giao tranh trực diện: Cần cố gắng tránh đối đầu trực tiếp, nhưng cũng phải có sự chuẩn bị cần thiết. Nếu thực sự phải đối đầu với tội phạm đang tìm cách trốn thoát khỏi hiện trường, cần chuẩn bị vũ khí phòng vệ, lợi dụng vật thể làm nơi che chắn, đồng thời duy trì cảnh giác cao độ với tình huống xung quanh…"
Khóe miệng Du Thất Nhân co giật:
"…… Bị sếp Cố phạt à?"
Lục Thính An tay hơi khựng lại, chỉ nhàn nhạt đáp:
"Ừ."
Du Thất Nhân cười gượng, nhưng là người từng bị phạt vô số lần, cô rất hiểu Cố Ứng Châu nên an ủi:
"Sếp Cố làm gì cũng có lý của anh ấy. Anh ấy là đội trưởng, có trách nhiệm với từng thành viên tổ Trọng án. Lục thiếu à, cậu quen dần đi là được. Tôi hồi trước chép cuốn sổ tay cảnh sát này ít nhất cũng mười lần rồi, giờ gần như thuộc lòng luôn."
Lục Thính An cúi đầu tiếp tục chép, không phản bác gì. Nếu Du Thất Nhân quan sát kỹ, chắc chắn sẽ nhận ra từ lần chép thứ ba trở đi, cậu hầu như không cần nhìn vào cuốn sổ tay gốc nữa.
Nhưng hiện tại cô chỉ nghĩ đến báo cáo kết án.
Vì chỉ cần hoàn tất, họ mới có thể nghỉ ngơi.
"Lục thiếu……"
"Gọi tôi là Lục Thính An đi."
"Được rồi, nghe theo cậu." Du Thất Nhân đặt bản báo cáo lên bàn cậu.
"Tạm gác sổ tay lại đi, tôi nói với cậu mấy chi tiết hiện trường vụ án và kết quả pháp y, cùng với lời khai của Chu Kim Diệu khi thẩm vấn. A Hải bên tổ tôi chắc còn giữ vài mẫu báo cáo kết án khác, cậu xem thử rồi học theo cách viết."
Nói đến đây, giọng cô hơi nhỏ lại.
Viết báo cáo kết án là việc quan trọng trong quá trình xử lý vụ án, nhưng cũng cực kỳ rắc rối. Cách dùng từ, logic trình bày, lời khai và tình tiết phải khớp hoàn toàn. Nếu sai sót, phải viết lại từ đầu.
Cấp trên lại đặc biệt coi trọng vụ án nghiêm trọng này, mỗi bản báo cáo đều phải đích thân kiểm tra.
Danh tiếng của Lục Thính An ở Cảng Thành thì ai cũng biết ghét đọc sách, từng là "đầu gấu
"nổi tiếng thời trung học, vì nhà giàu nên chẳng ai dám đụng tới, giáo viên cũng không quản nổi. Sau cùng, trường học đành bó tay, gọi người nhà lên rước về. Giờ sở cảnh sát bắt Lục Thính An học viết báo cáo có khác gì chọc vào"thái tuế
"đâu? Du Thất Nhân thầm nghĩ, đám người như Phó Dịch Vinh giao nhiệm vụ này cho cô, đúng là quá"có tâm
". Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Lục Thính An không những không phản kháng, mà còn phối hợp rất tốt. Cậu thậm chí lấy một tờ giấy nháp từ ngăn kéo ra, nói:"Cô nói đi, tôi ghi lại trước, nhớ sơ qua đã.
"Du Thất Nhân nhẹ nhõm thở ra. Khi bắt đầu chính thức, cô cũng chỉnh lại thái độ, nghiêm túc thuật lại:"Pháp y Lê đã mang cái đầu của nạn nhân từ hộ 303 về phòng giám định. Vết thương trên đầu khớp hoàn toàn với những vết thương trên thi thể, xác nhận là cùng một người.
Qua điều tra, trong khoảng thời gian xảy ra án mạng, chỉ có Chu Kim Diệu và Chu Uyển Hỉ từng ra vào căn hộ 303. Chủ nhà cũng xác nhận đã rời khỏi Cảng Thành từ ngày mùng 4. Ngoài ra, chúng tôi tìm thấy trong thùng rác nơi hung thủ giấu t.h. i t.h. ể vài chiếc bao cao su đã qua sử dụng.
Kết quả xét nghiệm t.i.n. h d.ị.c. h bên trong là của Chu Kim Diệu, còn bên ngoài có tế bào da của Chu Uyển Hỉ. Những chứng cứ này đều chỉ thẳng đến Chu Kim Diệu, loại bỏ khả năng đồng phạm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!