Chương 15: (Vô Đề)

Đó là một đôi mắt đầy đáng sợ phần tròng trắng rất nhiều, tơ m.á. u đỏ phủ kín con ngươi. Có lẽ từ tối qua đến giờ, người này gần như không hề chợp mắt.

Đồng tử của hắn thu nhỏ, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và độc ác, nhìn chằm chằm vào Lục Thính An như một con chuột cống âm thầm rình mò thế giới bên ngoài.

Giọng nói và vẻ ngoài của Lục Thính An rõ ràng không ăn khớp, điều này khiến hắn nghi ngờ. Vì thế hắn cứ thế nhìn chăm chú nhất cử nhất động bên ngoài, một tay ghì chặt vào cánh cửa không buông.

Sau cánh cửa, Cố Ứng Châu vẫn chưa hành động, Lục Thính An cũng không để lộ sơ hở gì, tiếp tục diễn vai, giọng hùng hổ quát:

"Mày không phải Hầu Bốn, vậy cái thằng nợ cha tao đâu rồi? Nó trốn trong đó à? Kêu nó lăn ra đây!"

Khi đã xác định được cái giọng thô tục kia thật sự phát ra từ người đàn ông có gương mặt quá đẹp trước mặt mình, Chu Kim Diệu cuối cùng cũng lên tiếng:

"Hắn không có ở nhà. Nếu hắn nhờ mày giao gì, thì đưa cho tao cũng được."

Nghe vậy, Lục Thính An cười lạnh, gằn giọng đầy ngạo mạn:

"Đưa cũng được thôi, nhưng thứ tao làm cho hắn là đồ quý, có tiền thì trao đổi."

Chu Kim Diệu ngập ngừng một chút rồi hỏi:

"Bao nhiêu tiền?"

Lục Thính An không cần suy nghĩ, đáp luôn:

"Ba vạn."

Vừa nói, cậu vừa thọc tay vào túi quần, giả vờ như đang lấy món gì đó ra.

Ba vạn?

Thứ gì mà có thể khiến người ta mở miệng đòi ngay ba vạn như vậy?

Trong mắt Chu Kim Diệu, Hầu Bốn còn kém hơn hắn. Cha mẹ c.h.ế. t sớm, chưa đến mười tuổi đã lang thang ở bến tàu, quanh năm suốt tháng chẳng quen biết ai. Mấy năm trước Hầu Bốn còn đi đòi nợ thuê, đánh bạc, từng đem mấy vạn đồng đi đốt ở những chỗ ổ chuột, lắm lúc chỉ để thuê phòng ngủ vài đêm.

Hai người mới quen nhau chừng hơn một năm, mỗi lần đi ăn ngoài, cứ đến lúc tính tiền thì Hầu Bốn lại như tàng hình, chạy nhanh như khỉ, thậm chí có khi cúi nhặt nửa điếu thuốc dưới đất hút lại.

Một kẻ keo kiệt như thế mà lại bỏ ra ba vạn mua món đồ?

Vậy món đồ đó chắc chắn là bảo vật hiếm có!

Chu Kim Diệu lén kéo hé cửa thêm một chút, thêm khoảng một phân, đôi mắt bắt đầu không thể kiềm chế được sự tò mò, lén liếc xuống túi quần của Lục Thính An.

Chính ở đó, hắn nghĩ, chính là nơi cất giấu bảo bối.

Lục Thính An giả vờ lục lọi trong túi vài giây, rồi vừa nói:

"Hắn nhờ tao làm thứ này, chính là ——"

Cậu rút tay ra, trong lòng bàn tay nắm một thứ gì đó, và khi gần đến mặt Chu Kim Diệu, giả vờ hé mở một nửa, đột nhiên bốn ngón tay thu lại thật nhanh, chỉ để lại ngón giữa dựng đứng thẳng tắp!

"Bảo bối tao muốn đưa cho mày chính là cái này đây!

"Tặng ngón giữa một cách ngạo nghễ. Chu Kim Diệu sững người, còn chưa kịp phản ứng thì…"Rầm!"

Cánh cửa lập tức bị đá văng, lực mạnh đến mức hắn bị hất ngược ra sau, ngã lăn ra hơn một mét.

Cố Ứng Châu xông vào đầu tiên, còn Lục Thính An sau khi mắt quen với ánh sáng trong phòng, mới nhìn rõ được bên trong thế nào.

Căn phòng giống hệt như trong giấc mơ mà cậu từng thấy chỉ khác là thực tế nơi này tối tăm hơn rất nhiều, bởi Chu Kim Diệu đã kéo kín hết mọi rèm cửa…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!