Chương 133: (Vô Đề)

Điểm đầu tiên mà cảnh sát đến là nhà của Hoàng Tiên Trạch. Nhà cậu ta sống khá ổn, nằm trong một khu biệt thự cao cấp gần sở cảnh sát, là một căn biệt thự đơn lập.

Khi tổ trọng án đến nơi, trước cửa nhà họ Hoàng đã tụ tập một đám người, miệng năm miệng mười bàn tán chuyện Hoàng Tiên Trạch rốt cuộc đã bỏ đi đâu.

"Thằng Tiểu Trạch trước giờ ngoan ngoãn là thế, sao giờ lại học đòi bỏ nhà đi? Từ Tĩnh à, ngày thường cô không để ý tâm trạng của con à? Sắp hai mươi tuổi rồi mà càng ngày càng phản nghịch."

Người lên tiếng chắc là một bậc trưởng bối trong họ nhà Hoàng, ăn mặc xuề xòa, giọng nói thì đầy trách móc, ánh mắt nhìn về phía mẹ của Tiểu Trạch là Từ Tĩnh cũng không giấu nổi vẻ hà khắc.

Nhà họ Hoàng chủ yếu là mấy họ hàng bên nội nghèo khó. Từ Tĩnh từ trước đến giờ không ưa gì họ, thậm chí khi chồng bà khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng cũng chẳng dựa vào nhân mạch hay tài nguyên bên nhà. Lần này hai vợ chồng gọi đám thân thích này tới là để giúp tìm con, chứ không phải để nghe mắng dạy dỗ chuyện nuôi con ra sao.

Từ Tĩnh mặt lạnh tanh, không vui nói:

"Ý đại bá là tôi không biết dạy con đúng không?"

Ông đại bá trong lòng chột dạ, nhưng lại không muốn mất mặt trước đám đông, không trả lời cô mà quay sang nhìn Hoàng Minh, chồng của Từ Tĩnh và là bố Tiểu Trạch.

"A Minh à, đại bá không phải nhiều lời, nhưng giờ nhà cậu sống khá hơn trước nhiều rồi, hai vợ chồng cũng nên phân chia rõ ràng. Cậu đi làm kiếm tiền bên ngoài, thì trong nhà phải có người quản dạy con cái, quán xuyến mọi việc."

Từ Tĩnh tức đến mức tay run lên, vừa định đứng dậy mắng cho một trận thì đã bị Hoàng Minh đập mạnh ly nước xuống bàn, túm lấy tay cô ép ngồi xuống sofa, giọng cũng lớn hơn:

"Đại bá nói không sai! Nếu cô thật sự quan tâm đến Tiểu Trạch, thì đâu thể đến tận mười hai tiếng sau mới phát hiện con mất tích? Con học hành sa sút, nổi loạn, đều là do cô nuông chiều mà ra!"

Nói xong còn quay sang xin lỗi ông đại bá:

"Người nhiều thì dễ tìm hơn. Đại bá, cháu gọi mọi người tới là để giúp nhau mau chóng tìm được Tiểu Trạch. Từ Tĩnh vừa rồi chỉ là quá lo lắng mới nói vậy thôi, cháu thay cô ấy xin lỗi đại bá, mong đừng chấp."

Ông đại bá lập tức ưỡn thẳng lưng, mặt đầy vẻ đắc ý, khóe miệng vô thức nhếch lên. Ông ta liếc Từ Tĩnh một cái với ánh mắt người chiến thắng, bắt chéo chân, giọng vẫn không quên nhắc nhở:

"Chúng tôi cũng lo lắng cho thằng nhỏ mới bỏ cả việc lại mà tới đây chứ. Nghỉ làm một ngày cũng mất cả đống tiền đấy."

Hoàng Minh lập tức phụ họa:

"Hôm nay mọi người thiệt hại gì, tôi sẽ bù hết. Tất cả là vì con."

Ông đại bá hài lòng, hí hửng đứng dậy định ra ngoài tìm người.

Các cảnh sát tổ trọng án đứng bên cạnh theo dõi trọn vẹn vở "kịch gia đình" vừa diễn ra, nhất thời đều im lặng không nói gì. Từ Tĩnh bị chèn ép đến mức vừa uất ức vừa tức giận, nhưng vì con trai đang mất tích, bà đành cắn răng nuốt giận, cố kìm nén cảm xúc, bước tới dẫn cảnh sát lên phòng của con.

"Mời các cậu theo tôi, tôi dẫn lên phòng Tiểu Trạch."

Phòng của Hoàng Tiên Trạch ở tầng hai. Cửa vừa mở ra, mọi người đã thấy trên giường được dọn dẹp rất ngăn nắp, không có dấu hiệu từng nằm ngủ.

Căn phòng khá sạch sẽ. Cũng giống như nhiều thiếu niên đang tuổi dậy thì khác, trên tường đối diện giường dán đầy poster các cầu thủ bóng đá, còn bàn học thì dán ảnh vài ngôi sao điện ảnh, cả nam lẫn nữ.

Vừa vào phòng, Du Thất Nhân và Phó Dịch Vinh đã chia nhau kiểm tra cửa sổ và ban công.

"Cửa phòng và cửa sổ đều khóa kỹ, không có dấu vết bị cạy phá."

"Cửa sổ nhà vệ sinh kiểu đóng bán phần, loại trừ khả năng có người đột nhập từ bên ngoài. Có vẻ Hoàng Tiên Trạch tự mình rời đi."

Nghe vậy, Từ Tĩnh khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Dù mấy năm gần đây công việc làm ăn của Hoàng Minh khấm khá, nhưng vì thế cũng không ít lần đắc tội người khác, trong đó có cả vài kẻ không ra gì. Mặc dù lần này không chỉ có mỗi con trai mình mất tích, nhưng Từ Tĩnh vẫn lo sợ liệu có phải con bị ai đó bắt cóc. May mà… không phải.

Lục Thính An đang đứng cạnh giá sách, quay đầu lại hỏi:

"Bà không phiền nếu tôi xem qua ngăn kéo của Hoàng Tiên Trạch chứ?"

Từ Tĩnh thoáng do dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!