Đúng vậy, một manh mối then chốt cuối cùng cũng khớp lại.
Trong giấc mơ, h·ung th·ủ từng nói rằng người nhà ép hắn xem mắt kết hôn, vì thế hắn hy vọng có thể nhanh chóng cùng Chu Uyển Hỉ "tu thành chính quả".
Xem mắt tất nhiên không phạm pháp, nhưng cả chồng ảnh chụp này lại toát ra vẻ quỷ dị.
Chu Đại Khánh và Tiết Mai Mai đều có ngoại hình rất bình thường, Chu Kim Diệu tuy không phải trai đẹp, nhưng trong nhà cũng coi như thừa hưởng được chút gen tốt nhất từ cha mẹ.
Hầu hết đàn ông đều có sự tự tin nhất định vào gương mặt của mình, huống hồ Tiết Mai Mai còn coi con trai như Thái tử của nhà họ Chu mà cung phụng.
Vậy mà đến chọn con dâu, sao bà ta lại cố tình lựa những cô gái có ngoại hình bình thường như thế?
Năm phút sau, Lục Thính An và Cố Ứng Châu rời khỏi nhà họ Chu.
Nhà họ Chu không phải hiện trường vụ án, chứng cứ hữu ích cũng không nhiều.
Nhưng Lục Thính An đã mang đi chồng ảnh chụp các cô gái, còn có mấy tấm ảnh của Chu Uyển Hỉ vốn không nên xuất hiện trong nhà họ Chu, mà cậu tìm thấy được từ phòng chứa đồ.
Trước khi đến vườn trái cây, Cố Ứng Châu đã gọi về sở cảnh sát, yêu cầu họ nhanh chóng đến chi viện.
Trên đường đi, anh mấy lần muốn chủ động hỏi Lục Thính An về nhận định của cậu ta đối với vụ án, nhưng lần nào cũng thấy cậu đang cúi đầu, dùng ngón tay kẹp lấy hai tấm ảnh, lật qua lật lại.
Ảnh trông có vẻ đã chụp từ vài năm trước, viền trắng quanh ảnh hơi ố vàng. Trong ảnh, Chu Uyển Hỉ mặc sườn xám, là kiểu của hai ba năm trước, màu thiên về trầm. Không giống với lúc cô ch·ết, khi đó cô mặc đồ vàng nhạt.
Khi Lục Thính An giơ tấm ảnh lên, hứng ánh sáng chiếu qua cửa sổ để soi kỹ hơn, Cố Ứng Châu cuối cùng không nhịn được.
"Cậu và Chu Uyển Hỉ thân thiết lắm à?"
Lục Thính An lười biếng nheo một mắt, "Ừ? Không thân.
"Đúng là không thân thật. Nguyên chủ tuy thích đến Bách Hối Môn nghe hát, nhưng cậu ta thích là đàn ông. Hơn nữa hôm qua khi đến Bách Hối Môn hỏi chuyện mấy cô vũ nữ, ánh mắt các cô nhìn cậu cũng không thân thiết, sâu trong đáy mắt còn có phần sợ hãi. Cố Ứng Châu nhìn chăm chú xuống cánh tay gầy trơ xương của cậu, giọng có ẩn ý:"Nhưng cậu lại rất để tâm đến chuyện của cô ấy."
Lục Thính An quay đầu lại khó hiểu: "Chẳng lẽ anh không để tâm đến việc cô ấy bị hại sao?"
Cậu đưa tay chỉ nhẹ lên áo thun của Cố Ứng Châu:
"Anh Cố tối qua chắc không rời khỏi sở cảnh sát đúng không? Quần áo cũng chưa thay. Phó Dịch Vinh chắc cũng đã nhắc nhở anh rồi, cổ áo anh còn dính phấn kim tuyến của phụ nữ đấy."
Cố Ứng Châu kinh ngạc cúi đầu, quả nhiên ở đường chỉ may nơi cổ áo, có mấy hạt lấp lánh to bằng kiến, màu bạc.
"Cái này là khi nào dính vào ——"
"Ngày hôm qua."
Lục Thính An chậm rãi trả lời,
"Các ca nữ ở đó đều thích chưng diện, trước khi lên sân khấu sẽ rắc rất nhiều phấn kim tuyến lên tóc. Hôm qua chúng ta đến lúc các cô ấy vừa mới rắc xong chưa lâu, trên bàn và thảm trong phòng nghỉ đều còn sót lại rất nhiều."
Không khoa trương đâu, ai mà ở lại cái phòng đó một lúc lâu, phổi cũng hút đầy phấn kim tuyến rồi.
Nói xong, Lục Thính An bổ sung thêm:
"Sếp Cố, hiện tại tôi dù sao cũng là người trong ngành, đừng cứ giữ thái độ nghi ngờ với tôi mãi như thế. Tôi cũng là người vì nhân dân phục vụ mà."
Cố Ứng Châu: "……"
Anh không nói gì thêm ngay lập tức, bởi vì những lời này mà phát ra từ miệng Lục Thính An thì… thật sự kỳ quái.
Nhưng không thể không thừa nhận, Lục Thính An mới vào sở cảnh sát có hai ngày mà đã bộc lộ thiên phú phá án đáng kinh ngạc. Cậu ấy suy nghĩ tỉ mỉ, quan sát tinh tế, tìm được những manh mối hữu ích mà đến cả những cảnh sát lâu năm như Phó Dịch Vinh còn bỏ qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!