Lục Thính An không phải chỉ dựa vào việc từng xem qua phòng 207 mà chủ quan nhận định Ngô Thiến Hủy là kiểu con gái thích ngụy trang. Thực tế, ngay buổi trưa hôm ấy, khi đến hiện trường vụ án, cậu đã cùng Lê Minh kiểm tra t.h. i t.h. ể của nạn nhân.
Lúc được phát hiện, Ngô Thiến Hủy mặc một chiếc quần short mỏng sát đùi, gần như là quần mặc ở nhà. Phía trong đùi cô có một hình xăm: một con rắn uốn lượn trên cánh của một con bướm, đầu rắn vươn ra, lưỡi thè dài vừa quái dị vừa mơ hồ mang nét gợi cảm khó diễn tả.
Hình xăm chủ đạo là màu đen, pha tím, màu mực đã bắt đầu mờ đi ít nhiều, chứng tỏ không phải vừa mới xăm gần đây.
Cô gái này rõ ràng có cá tính riêng.
Nếu theo quan niệm cũ kỹ một chút thì có thể gọi là nổi loạn và kiểu nổi loạn này đã kéo dài một thời gian.
Người bị hại bị kìm xuyên cổ, đứt động mạch mà chết. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Ngô Thiến Hủy đã giơ tay chụp lấy chiếc kìm. Lục Thính An cũng đặc biệt kiểm tra tay của cô.
Vốn dĩ da người c.h.ế. t đã rất trắng, huống chi sau một thời gian mất m.á. u lại càng tái nhợt. Thế nhưng ngón trỏ và ngón giữa tay phải của cô lại có chút ngả vàng, đưa sát vào còn có thể ngửi thấy một mùi nhàn nhạt như mùi thuốc lá.
Điều này cho thấy, cô ấy không phải lần đầu hút thuốc. Chỉ có hút lâu năm, nicotin mới tích tụ đủ để làm ngón tay đổi màu như vậy.
Tổng hợp từ những chi tiết đó, có thể suy đoán:
Ngô Thiến Hủy không phải là kiểu học sinh ngoan ngoãn đột nhiên bị Liễu Vân Xán dụ dỗ, rất có thể ngay từ đầu, con người thật của cô đã không giống với vẻ bề ngoài thể hiện ở trường.
Còn lý do vì sao phải ngụy trang trong môi trường học đường thì đó lại là câu chuyện của từng gia đình. Có thể là do áp lực từ cha mẹ quá lớn, cũng có thể chính bản thân cô thích cảm giác đối lập, thích việc sống hai mặt.
Đang nói chuyện, cửa văn phòng bị người nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Lục Thính An hơi nghiêng đầu về phía cửa, nói:
"Vào đi."
Tay nắm cửa vặn một cái, người đầu tiên bước vào là một thiếu niên cao khoảng 1m75, vẻ ngoài sáng sủa, khí chất đúng chuẩn học sinh nam của phim thanh xuân, mái tóc cắt gọn, dáng vẻ tự tin. Nhìn phong cách ăn mặc và đôi giày dưới chân, có thể đoán ngay cậu ta xuất thân không tệ.
Đi phía sau cậu là năm học sinh khác, hai nam ba nữ, vóc dáng nhỏ hơn một chút. Có người bình tĩnh, có người cúi đầu, vẻ mặt căng thẳng, đi đường cứ như sợ phạm lỗi.
Chỉ cần một ánh mắt, Lục Thính An đã phần nào đoán ra thân phận xã hội của từng người trong số họ ở trường học này.
Cậu nhìn thẳng vào cậu học sinh đi đầu, hỏi:
"Cậu là bạn thân của Liễu Vân Xán?"
Cậu thiếu niên bị ánh mắt của Lục Thính An khóa chặt, bất giác sững người trong chốc lát.
Trông Lục Thính An khá trẻ. Dù mặc cảnh phục, nhưng lại không có khí thế áp đảo như Cố Ứng Châu. Trái lại, bộ cảnh phục ấy mặc lên người lại tạo cảm giác hơi lạ vừa hợp, vừa có chút không ăn nhập.
Nếu hôm nay cậu mặc đồ giáo viên mà đứng trong sân trường, e rằng chẳng ai nghi ngờ cậu là học sinh cao trung Đan Dương .
Cậu thiếu niên kia là trai thẳng, nhưng trước khí chất và ngoại hình nổi bật của Lục Thính An, lại mang theo chút tâm lý so đo giữa nam giới, nên không nhịn được mà lén nhìn lâu hơn một chút.
Đến khi Cố Ứng Châu cảm thấy có gì đó bất thường, đứng dậy đi lại gần, thiếu niên kia mới kịp định thần, hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên:
"Sao anh biết em là bạn thân của A Xán? Nhìn ra nhanh vậy luôn?"
Lục Thính An liếc nhìn đôi giày thể thao dưới chân cậu, bình thản đáp:
"Cậu mang cùng mẫu giày với Liễu Vân Xán, chỉ khác màu thôi."
Nghe vậy, thiếu niên không giấu được sự ngạc nhiên, giơ ngón cái lên khen:
"Đúng là cảnh sát, quan sát cực kỳ tinh. Đôi giày này là em với A Xán cùng đi dạo phố mua. Em thì thích màu đỏ hơn, nhưng lúc đó chỉ còn đôi màu vàng này, cũng ổn mà."
Ánh mắt Lục Thính An thoáng d.a. o động, còn chưa kịp nghĩ tiếp, thiếu niên đã lộ ra vẻ mặt đau buồn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!