Trước kia, Lục Thính An rất thích ngủ. Công việc bận rộn khiến thời gian nghỉ ngơi trở nên xa xỉ, nên chỉ cần đầu vừa chạm gối, cậu liền như thoát xác, cố gắng chợp mắt từng giây một để nạp lại năng lượng.
Nhưng sau khi xuyên đến thế giới này, cậu bắt đầu sợ… ngủ.
Nếu thể chất này xuất hiện vào 20 năm sau, chắc chắn sẽ bị liệt vào diện "ngoại quái kiểu mới" chỉ cần đem những cơn mộng thấy quỷ quái của mình viết thành tiểu thuyết hoặc dựng thành game, đảm bảo hù c.h.ế. t đám người chơi run lẩy bẩy, hét toáng lên.
Nhưng khổ nỗi, thời này internet vẫn còn sơ khai. Không ai giúp cậu, bị dọa thì cũng chỉ có cậu tự chịu.
Đêm hôm đó, Lục Thính An lại mơ thấy người phụ nữ mặc sườn xám thời xưa.
Trên người cô ta chi chít vết thương do bị cắn xé, m.á. u thấm qua lớp sườn xám rách rưới, vừa nhớp nháp vừa ghê rợn, từ vết rách rỉ xuống từng giọt từng giọt. Khi thấy Lục Thính An bước vào giấc mơ, cô đột ngột quay đầu lại, toàn thân cứng đờ, hai cánh tay gãy gập kỳ dị vươn về phía cậu.
Lục Thính An: "……"
Cậu cứ nghĩ bản thân đã quen với kiểu ác mộng đáng sợ thế này rồi. Nhưng động tác rướn người đột ngột kia vẫn khiến trái tim cậu co thắt lại, tay chân tê cứng không kiểm soát được.
"Ngươi… có thể giúp ta tìm ra hung thủ không?"
Giọng người phụ nữ khàn đặc, méo mó như một cây đàn hỏng, vang lên từng nốt lệch lạc như tiếng gió rít.
Nhưng sự chú ý của Lục Thính An lại không nằm ở lời nói của cô ta. Cậu chỉ trân trân nhìn thứ chất lỏng nhầy nhụa m.á. u và dịch cơ thể đang từng giọt nhỏ từ cổ xuống sàn, mỗi giọt rơi đều gần cậu thêm chút.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp chặt da đầu. Lục Thính An cảm thấy m.á. u trong người mình như chảy ngược. Da gà nổi khắp lưng.
Quá ghê tởm.
Cho dù là nữ quỷ… thì cũng nên giữ thể diện cơ bản chứ?
Ngay lúc cô ta gập cổ xoay người, chuẩn bị nhào lên người, Lục Thính An cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cậu nghiêng người, tránh thoát bằng tốc độ cực nhanh.
"Đứng lại."
Hiếm có khi, cậu dùng giọng lạnh như băng để nói với một người phụ nữ:
"Nếu ngươi còn quấn lấy ta, ta không ngại… bóp c.h.ế. t ngươi thêm một lần nữa."
Nữ quỷ: "?
"Cô ta không nghe nhầm đấy chứ? Người này dám… đe dọa cô ta? Một con người yếu đuối tay trói gà không chặt… dám hống hách trên"địa bàn
"của cô? Khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo lại, nữ quỷ phát ra tiếng"tê tê
"như rắn hổ mang, toàn thân bò sát mặt đất, không khí lạnh như băng dâng lên. Nhưng chỉ mới bò được vài bước, cô liền dừng lại, đứng thẳng dậy. Đôi mắt trắng dã lồi ra nhìn chằm chằm vào Lục Thính An:"Ngươi nói… ta là bị bóp chết."
Lục Thính An giữ khoảng cách nhất định, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng.
Khoảnh khắc đó, cậu đã nghĩ rất nhiều.
Lúc đầu, cậu còn tưởng chỉ là mộng tưởng trùng hợp. Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Do nguyên chủ từng đến Bách Hối Môn nên cậu mới mơ thấy Chu Uyển Hỉ. Nhưng càng về sau, chi tiết trong mộng càng rõ ràng và logic đến mức không thể nào chỉ là tưởng tượng.
Trong mơ, cậu thấy Chu Uyển Hỉ bị bóp cổ sau đó khám nghiệm tử thi cũng chứng thực điều đó. Cậu nghi ngờ cô ấy bị xâm hại trong mơ liền xuất hiện thêm một người đàn ông. Dù hiện thực và giấc mơ không giống hoàn toàn, nhưng lại trùng khớp đến kinh ngạc.
So với nói cậu "bị bóng đè" mà thấy hiện trường vụ án, thì thà gọi đây là một kiểu giấc mơ dẫn đường đến chân tướng còn đúng hơn.
"Thực ra… ngươi vẫn luôn biết hung thủ là ai, đúng không?"
Lục Thính An chậm rãi nói:
"Không phải Hồ Tẩu Nam, cũng không phải Chu Đại Khánh. Nếu ngươi không chịu để ta thấy rõ, vậy tức là hung thủ kia là người mà ngay cả ngươi cũng không dám thừa nhận, không thể nào chấp nhận nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!