"Lục Thính An, giúp ta tìm đôi mắt với… ta nhìn không thấy gì cả."
Một giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía sau, gọi thẳng tên cậu một cách rõ ràng rành mạch.
Lục Thính An cảm thấy đầu óc mình mơ màng, như nửa tỉnh nửa mê. Khi cậu quay đầu lại theo phản xạ, một khuôn mặt đột ngột áp sát ngay trước mắt.
Một người phụ nữ.
Không, là một nữ quỷ.
Da trắng bệch, không chút máu. Hốc mắt trống rỗng như hai cái hố sâu, gân m.á. u đỏ thẫm bám lấy viền mắt, lộ rõ từng vết m.á. u rỉ ra… như thể đôi mắt bị móc đi rồi vậy.
Quỷ!!
Tim Lục Thính An như ngừng đập một nhịp, cả người lùi lại theo phản xạ, suýt nữa thì ngã lăn ra sau.
Phản xạ cực nhanh, m.á. u toàn thân cậu như đông cứng lại rồi lập tức dồn xuống chân, cậu quay người chạy bán sống bán chết.
Trong phim kinh dị, người c.h.ế. t đầu tiên luôn là kiểu nhân vật đứng đơ, run cầm cập tại chỗ hoặc ngu ngốc ngồi bệt xuống đất.
Nhưng Lục Thính An?
Không nha.
Cậu từng là "vua né quỷ
"ở nhà ma, bị mười mấy NPC đuổi vẫn không bắt được nên làm gì có chuyện cậu đứng chờ chết? Sau vài giây bất ngờ, nữ quỷ sau lưng cũng bắt đầu đuổi theo. Cô ta không có chân. Lướt như gió. Dù Lục Thính An chạy nhanh đến mức sắp để lại tàn ảnh trên đất, thì vẫn không tài nào thoát xa được. Một bàn tay lạnh băng đặt lên vai cậu móng tay sắc nhọn như muốn chạm vào động mạch. Lục Thính An tê cả da đầu, đang định liều mạng quay người quật ngã thì… chân hụt một cái. Toàn thân cậu rơi xuống không trung."A—!"
Một tiếng la ngắn ngủi vang lên. Rồi…
Cảm giác rơi không trọng lực ập tới, kéo theo một cơn gió lạnh.
Trên giường, Lục Thính An bật dậy mở mắt.
Ánh mắt cậu không còn mơ màng, mà là tỉnh táo đến đáng sợ.
Trần nhà phong cách cổ điển xa hoa phản chiếu trong mắt cậu, đèn chùm thủy tinh lung lay trong gió, ánh sáng loang loáng như đang đánh thức một nỗi mệt mỏi ẩn sâu.
Tiết trời đầu thu lạnh căm.
Tấm chăn mỏng trên người không xua nổi cái lạnh đang bám lấy lưng cậu.
Cậu chống tay ngồi dậy. Thái dương đau như kim châm, trong đầu vẫn còn văng vẳng giọng nói oán độc của nữ quỷ kia:
"Lục Thính An, ngươi chạy không thoát đâu! Ngươi sẽ giống như bọn ta… không, còn thê thảm hơn! Đông một khúc, tây một khúc, cái đầu thì lủng lẳng trước cửa nhà…"
Lời nguyền độc địa ấy khiến sống lưng cậu nổi cả da gà.
Cậu đưa tay lên, mạnh bạo chà xát cổ. Rồi lảo đảo bước xuống giường, lê dép vào nhà vệ sinh.
Trong gương hiện lên một gương mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi gương mặt kia chính là của cậu, từ ngũ quan đến cái nốt ruồi nhỏ nơi xương quai xanh đều không sai một ly.
Nhưng xa lạ… vì nét mặt kia vẫn còn sót lại thứ gì đó rất khác, cái tà khí u ám đặc trưng của nguyên chủ thân xác này.
Môi tái nhợt, bọng mắt xanh xám do mất ngủ lâu ngày, thần sắc lãnh đạm mà lạnh lẽo.
Dù quần áo đã thay, khí chất vẫn mang hơi thở của một người luôn gắt gỏng, căng thẳng và nguy hiểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!