13
Xem ra Thẩm Lăng đã rất tức giận, bởi vì tối hôm đó hắn lại mò đến giày vò ta.
Ta tức đến phát điên, còn đám bình luận lại được dịp ăn mừng như Tết.
[Ngày nào cũng đen màn hình là sao hả! Có thứ gì mà một siêu cấp VIP tôn quý như tôi lại không được xem chứ hả! Mau chiếu tiếp đi!
Cầu xin đó!]
[Lầu trên biết đủ đi nha, ít ra lần này còn không tắt tiếng! Hít hà hít hà, giọng tiểu thiếu gia vừa mềm mại nũng nịu lại vừa ngọt ngào làm sao!]
[Hê hê hê, ghi âm lại rồi nhé!]
[Hừ! Có gì đặc sắc chứ! Tôi đây sẽ nghe đi nghe lại một trăm lần luôn!]
Thẩm Lăng bỗng hỏi:
"Thiếu gia, có phải vì thân phận ta thấp hèn, nên ngài mới chán ghét ta đến vậy không?"
"Nếu như... Ta nguyện vì ngài đoạt lấy ngôi vị kia thì sao?"
[Hay lắm hay lắm, mạch truyện chính quay lại rồi kìa!]
[Nam chính và Thái tử cuối cùng cũng phải đối đầu rồi!]
[Hu hu hu, chiến với chả đấu! Chỉ vỏn vẹn có ba người thôi mà! Tiểu thiếu gia của chúng ta xứng đáng có được tất cả!]
Ta câm nín chẳng nói được lời nào, bởi vì toàn thân đã bị hắn đè chặt cứng.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, ta đang định bụng đi dạy dỗ Thẩm Lăng thì lại bất ngờ chạm mặt kế mẫu.
Ánh mắt bà ta nhìn ta hơi phức tạp, vừa như thương hại lại vừa như kinh ngạc. Đối với chuyện ta vô tình đụng phải, bà ta lại chẳng hề tính toán mà chỉ xoay người bỏ đi.
Liên tưởng đến những chuyện bất thường xảy ra gần đây, ta trực tiếp chặn bà ta lại:
"Có phải có kẻ nào đã giở trò với ta không?"
Kế mẫu quay đầu nhìn ta, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng:
"Không cần vội, đến lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết thôi."
Nói xong câu đó, bà ta quay người rời đi mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.
Trong lòng ta mơ hồ dấy lên một cảm giác khó chịu, bởi vì ta luôn cảm thấy có điều gì đó bị bỏ qua.
Kế mẫu vốn không phải người Trung Nguyên mà là người dị tộc, nghe đồn còn từng là Thánh nữ của một bộ lạc nào đó. Sau này, bà ta bị người cha cặn bã của ta lừa gạt mang về giấu làm ngoại thất suốt bao năm trời.
Nghĩ đến đây, ta không trì hoãn thêm mà lập tức vào cung tìm Thái y.
Quả đúng như dự cảm, trong người ta thực sự đã bị hạ cổ trùng.
Thấy sắc mặt ta tái mét đi, vị Thái y lại cười hề hề an ủi:
"Không sao không sao không sao! Đây chỉ là loại Tương tư cổ mà những kẻ yêu nhau thường dùng để gieo vào người đối phương thôi, hoàn toàn không hại thân!"
Bị người ta tính kế, đâu phải nói nghĩ thoáng là nghĩ thoáng được.
Nhưng còn chưa kịp hùng hổ trở về tính sổ, ta đã bị Thái tử trói lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!