"Chuyện này... Gia Vũ à, giờ cha cũng không làm gì được."
"Sao thế! Chẳng lẽ quan chức của hắn còn lớn hơn cả cha sao?"
Ta giận dỗi chu môi, bữa sáng cũng chẳng ngon miệng.
Ta cứ chọc chọc đũa vào bát, ghét cay ghét đắng Lý Cảnh.
Không lâu sau bữa sáng, người trong cung đến.
"Tướng quân, Hoàng thượng triệu kiến Quận chúa."
Nghe vậy, mắt ta sáng lên, rồi e thẹn cúi đầu, rụt rè nhìn về phía cha.
"Cha... Hoàng thượng muốn gặp con."
Cha ta nhìn ta một cái với vẻ mặt kỳ lạ.
Dường như khóe miệng còn giật giật, cũng không biết ông ấy đang nghĩ gì.
Ta về chỉnh trang lại dung nhan, nếu không phải mùa đông, nhất định ta đã mặc chiếc váy đẹp nhất để đi gặp Tạ Thừa Cảnh.
Ngồi trên xe ngựa, ta liên tục hỏi Tiểu Điệp.
"Tiểu Điệp, hôm nay bộ y phục này của ta thế nào, không biết Hoàng thượng có thích không?"
"Trâm cài trên đầu ta có bị lệch không?"
"Kiểu tóc này có làm ta già không..."
Tiểu Điệp thấy vậy, không giấu nổi nụ cười, trêu ta:
"Quận chúa hôm nay chỗ nào cũng đẹp, bảo đảm Hoàng thượng nhìn thấy sẽ thích!"
Ta e thẹn mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng cãi:
"Đâu có, ngươi toàn nói bậy..."
Xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung, mấy tiểu thái giám khiêng một cỗ kiệu đang đợi ở cổng cung.
Vừa thấy ta đến, lập tức mời ta lên.
Mời Quận chúa.
Họ khiêng ta đến Thừa Càn cung, dẫn ta vào nội điện chờ đợi.
Ta ngồi trên ghế, cảm thấy từ đầu đến chân đều căng thẳng, đứng ngồi không yên.
Ta muốn tìm một tấm gương đồng để xem thử, xem tóc có rối không, phấn son có lem không...
"Hoàng thượng giá lâm!"
Ta luống cuống đứng dậy, sờ sờ trâm cài trên đầu, rồi kiểm tra lại y phục.
Ta cắn môi cúi đầu, nhìn thấy vạt áo màu đen huyền và đôi ủng đen dừng trước mặt.
Ta ngẩn người một thoáng, nhanh chóng phản ứng lại, cứng nhắc hành lễ, giọng nhỏ như muỗi mắc:
"Thần nữ... Thần nữ tham kiến Hoàng thượng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!