Cả đường đi tâm trạng của Khương Trúc rất phức tạp, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà đặt câu hỏi.
"Tông môn của chúng ta vẫn luôn không tranh với đời như vậy sao? Vậy chẳng phải đến lúc Đại hội tông môn cũng sẽ như vậy sao?"
Đến lúc đó sẽ không phải là một mình nàng đánh với một người của tông môn khác à…
Độ Chân mỉm cười:
"Có thể đấy, cũng không biết tại sao năm nay lại tham gia Đại hội Tông môn, trước đây đều xem xét đến tâm tư nguyện vọng của các đệ tử, nếu có nhiều đệ tử báo danh thì mới tham gia thi một lần."
Khương Trúc hoàn toàn bội phục rồi.
Nếu mà nói người của Vạn Phật Tông không quan tâm thì tại sao mỗi ngày họ lại tu luyện ngộ đạo, hận không thể không ăn không ngủ, lăn lộn đến mức không thể lăn lộn được nữa.
Còn nếu mà nói bọn họ nỗ lực phi thăng thì sao lại không đồng ý đi một chuyến đến nơi như chiến trường thượng cổ.
Đây chính là Phật tu danh tiếng vang dội đó sao.
Đã thấy được rồi.
Đạo Toàn thấy bộ dạng của nàng một phần không hiểu gì cả, bốn phần câm nín, năm phần khiếp sợ, lúc này mới đi qua giải thích cho nàng.
"Đệ tử đều là tu luyện gặp phải bình cảnh mới xuống núi, bởi vì lâu rồi mà không thể đột phá cho nên mới muốn nhập thế một chuyến, còn về Đại hội tông môn thì chỉ là xem ai tương đối nhàn rỗi hơn thôi."
…
Có ý gì chứ.
Đây là đang nói nếu như sáu người các ngươi không gặp bình cảnh thì rất có thể chỉ có ba thân truyền bọn họ đơn độc chiến đấu thôi đúng không?
Đột nhiên Khương Trúc nghĩ đến lúc trước không biết nàng nghe ai nói nhị sư huynh là Kim Đan hậu kỳ.
Cho nên nàng thử dò hỏi:
"Nhị sư huynh, chắc là huynh cũng không vì bình cảnh đấy chứ?"
Dưới ánh mắt cứng đờ của Khương Trúc, Độ Chân gật đầu.
"Ta kẹt ở Kim Đan hậu kỳ hơn nửa năm rồi, Tông Chủ bảo ta nên xuống núi nhiều hơn."
Xuất sắc.
Khương Trúc không biểu cảm gì mà chỉ vỗ tay.
Trâu bò.
Lợi hại.
Vạn Phật Tông danh bất hư truyền.
Khương Trúc nhìn đại sư huynh của mình bằng ánh mắt chứa đựng ẩn ý nhàn nhạt, dường như ánh mắt đó muốn nói nếu huynh dám nói huynh cũng vì bình cảnh thì ta sẽ khóc ngay huynh xem.
Tam Thanh nhận thấy ánh mắt của nàng nên nhàn nhạt lên tiếng: Ta phải đi.
Vì hắn ta là người dẫn đội cho nên cho dù có bao nhiêu người đi thì hắn ta cũng phải đi, không sợ không có người, hắn ta cũng muốn đại diện Vạn Phật Tông đi ra ngoài một chuyến.
Mặc dù Vạn Phật Tông không tranh không đoạt nhưng cũng không thể để thế nhân hoàn toàn quên lãng bọn họ, nếu không thì năm sau làm sao mà chiêu sinh được, làm sao bổ sung nhân lực mới chứ.
Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!