Chương 18: Không đi lên bậc thang thì đi bằng gì?

Do ngẫu nhiên gặp phải bọn cướp làm chậm trễ không ít thời gian, hoàng hôn cũng đã dần buông xuống, cho nên ba người cởi bỏ lớp ngụy trang, đổi về trang phục của tông môn, dự định trực tiếp trở về tông môn luôn.

Đi đến chân núi, Khương Trúc nhìn tuyến đường xa lạ, không khỏi nghi ngờ hỏi:

"Sư huynh, có phải chúng ta đi nhầm rồi không, vì sao không đi bậc thang bên kia?"

Huyền Tịch tức giận trả lời:

"Nếu muội đi lên bậc thang bên kia được thì ta sẽ gọi muội là sư huynh."

Khương Trúc: ???

Cái quỷ gì thế?

Nàng mê mang một hồi rồi mới hỏi lại:

"Không đi bằng bậc thang thì chúng ta đi bằng cách gì?"

Minh Huệ chỉ chỉ vào đầu nàng, trêu ghẹo nói:

"Tiểu sư muội, có phải muội chơi đến choáng váng đầu óc rồi không, khi chúng ta xuống dưới thì đi bằng Truyền Tống Trận, lúc về đương nhiên cũng đi bằng Truyền Tống Trận rồi."

Một ngọn núi to lớn như vậy, ai có chân khỏe thì leo lên trên đi!

Khương Trúc nhạy bén ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt như đưa đám:

"Cho nên bậc thang bên kia là…"

"Đó là thang Vãng Sinh đó, tiểu sư muội, sao ngay cả thang Vãng Sinh mà muội cũng không biết…" Minh Huệ ôm bụng cười to.

Cười được một lúc đột nhiên cậu bé lại ý thức được chỗ không đúng lắm, đôi mắt trợn to, nhìn Huyền Tịch sớm đã khiếp sợ đến đứng hình, lại nhìn Khương Trúc mặt xám như tro tàn.

"Muội… muội… tiểu sư muội, hôm muội nhập môn đó… không phải là trèo lên bằng bậc thang này đến tông môn đấy chứ?"

Nụ cười trên mặt Khương Trúc còn khó coi hơn khóc.

Thu Vũ Miên Miên

Đậu má, 9900 bậc thang đấy!

Các ngươi biết làm sao nàng có thể bò lên trên không?

Đi mất nửa cái mạng đấy, suýt chút nữa còn chưa tới đã khiến nàng mệt đi đứt luôn rồi.

Huyền Tịch và Minh Huệ ngơ ngác đứng đơ tại chỗ, nói không nên lời.

Thang Vãng Sinh được xưng là một trong Ngũ Đại Đăng Thiên Lộ, cứ thế bị tiểu sư muội leo hết rồi?

Luyện Khí kỳ leo hết rồi á?

Đại sư huynh còn chưa leo hết đâu!

"Chả trách nhị sư huynh và tứ sư đệ dám truyền thụ kinh nghiệm độc đáo như vậy cho muội, người bình thường đúng là không khống chế được."

Tiểu sư muội mới Luyện Khí kỳ đã có thể đi hết thang Vãng Sinh rồi, có thể thấy được tâm cảnh của nàng thư thái, thuần khiết đến mức nào, cũng khó trách nàng không cần thông qua các biện pháp ức chế tội tình nghiệp chướng để thanh lọc tâm trí.

Vẫn là do nhị sư huynh và tứ sư đệ giỏi, hắn ta tự thấy hổ thẹn không bằng.

Vẻ mặt Huyền Tịch bội phục, rồi sau đó phất phất tay với Khương Trúc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!