Tô Chước thật thà nói:
"Mùi đồ nướng vừa rồi là mùi thơm nhất mà ta từng được ngửi trong đời."
Nói chính xác là hai đời, Tô Chước nghĩ đến những món ngon mình đã bỏ lỡ, nước mắt lại chực trào ra.
Đôi mắt trong veo, linh động của nữ hài tràn đầy chân thành và tiếc nuối, khiến Diêm Nguy Nhiên nhớ đến những linh thú non mới khai mở linh trí trong dãy núi, ngây thơ trong sáng, rất thẳng thắn.
Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một thiếu niên, không nhịn được khoe khoang:
"Đấy nhé, trong sư môn, nếu ta nhận mình đứng thứ hai về khoản nấu nướng thì chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất đâu đấy."
"Sau này ta sẽ mở một Linh Thú Viên, nếu thành công, hoan nghênh sư huynh đến ăn."
Tô Chước rất muốn mở một trang trại, muốn ăn gì thì ăn, nhưng nàng không tinh thông kỹ năng nấu nướng, vẫn còn thiếu một đầu bếp.
Giờ thì có rồi!
Vậy thì tốt quá...
Diêm Nguy Nhiên không khỏi mơ mộng, bỗng nhớ đến tên nàng.
Tô Chước?
Chẳng phải đó là thiên tài nổi tiếng nhất trong thế hệ này của Thánh Địa Hi Hòa sao?
Vì nàng chắc chắn sẽ gia nhập Thánh Địa Hi Hòa, cho nên rất nhiều trưởng lão đã lấy tên nàng ra để thúc giục các đệ tử nhỏ tuổi cố gắng rèn luyện.
Sao lại thành tiểu sư muội của hắn rồi...
Không đúng, vị đại tiểu thư không màng thế sự trong truyền thuyết, chính là tiểu sư muội đang buồn bã đến nói năng lộn xộn vì không được ăn chim nướng trước mặt này sao?
Thu Vũ Miên Miên
Cửu sư muội này rất hợp gu hắn nha!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào đống lửa đầy vẻ thèm thuồng, Diêm Nguy Nhiên vỗ trán, bừng tỉnh ngộ:
"Ra là muội đói rồi? Chim trời khó bắt lắm, sư huynh dẫn muội đi ăn thứ khác trước đã."
…
Lúc được sư phụ xách đi, Tô Chước không hề ý thức được địa bàn của Cửu Vực rộng lớn đến nhường nào.
Giờ đây, Diêm Nguy Nhiên dẫn nàng đi theo đường tắt trên núi một lúc lâu, Tô Chước vẫn chưa thấy khu vực đã đi qua trước đó.
Phong cảnh ven đường tú lệ, thi thoảng lại văng vẳng tiếng vượn hú chim kêu.
Tận hưởng làn gió núi mát rượi, Tô Chước gần như say mê, đúng là cuộc sống thần tiên!
Đến một thung lũng, Diêm Nguy Nhiên giơ tay phải chỉ lên cao.
Tô Chước ngước mắt nhìn, chẳng thấy gì cả.
"Động phủ của chúng ta ở trên mấy ngọn núi kia kìa, của tiểu sư muội là ngọn đó, tuy không cao nhưng phong cảnh rất đẹp. Tam sư huynh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, mấy năm nay lại tu sửa thêm vài lần.
Mỗi khi sư phụ nói muốn thu nhận đồ đệ, huynh ấy cứ nghĩ sẽ có một tiểu sư muội, nhưng từ tứ sư huynh đến ta thì toàn…
"Nàng lại có cả một ngọn núi! Tô Chước lắp bắp:"Thật sao? Núi của ta?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!